Song Trùng - Chương 27

Cập nhật lúc: 2025-03-23 17:50:37
Lượt xem: 3

Vẻ mặt Bạch Khởi vừa mới giãn ra, điện thoại Vỹ Bách đột nhiên vang lên thông báo nhắc nhở ――

【Thông báo: Các diễn viên chú ý, tiến độ tuyến chính của “Oán linh váy đỏ” đã gần đạt một nửa, mong mọi người nắm chắc thời gian, biểu hiện thật tốt.】

Bạch Khởi ngay lập tức cau mày.

Vỹ Bách ngẩn người ra hai giây, rồi thốt lên: "Trời ơi, anh Bạch à, cái báo cáo tiến độ tuyến chính này chẳng phải là hại chúng ta sao?! Mấy người mới kia luôn ở cùng nhau, chắc chắn biết rõ tiến độ của nhau, không thể nào tiến triển nhanh như vậy được. Đằng này, hai chúng ta lại toàn đi riêng lẻ, bọn họ vừa nghĩ cũng biết tiến độ kịch bản phát triển hơn một nửa là do chúng ta. Liệu bọn họ có bám lấy chúng ta mà ăn theo không..."

Vỹ Bách còn chưa nói xong thì ở phía cửa cầu thang bộ đã truyền tới tiếng nói chuyện của các diễn viên. Chưa đầy mười giây sau, ba người mới đã xuất hiện ở tầng của họ, trên mặt nở nụ cười giả lả muốn làm quen.

Sau khi Quách Phàm và Trương Nhĩ c.h.ế.t đi, trừ Bạch Khởi và Vỹ Bách ra thì cũng chỉ còn lại ba người mới. Tất cả bọn họ đều đã ở ngay trước mặt.

"Một người là nam diễn viên với vóc dáng gầy gò, làn da sẫm màu, người đầu tiên bị cổ trùng tấn công. Người thứ hai là nữ diễn viên với mái tóc xoăn. Người còn lại là một diễn viên trung niên với khuôn mặt vuông chữ điền.

"Tôi là Trương Khôi, làm việc cùng tầng với Mặc Minh," người đàn ông mặt vuông chữ điền tự giới thiệu, kèm theo một nụ cười e dè: "Vừa rồi khi nghe thông báo, chúng tôi vô cùng kinh ngạc. Thật xấu hổ khi phải nói rằng..."

Cô gái tóc xoăn tên Mặc Minh liếc nhìn Trương Khôi, tiếp lời: "Tiến độ kịch bản của tôi và Trương Khôi còn chưa đạt 5%. Hai bạn quả thật rất xuất sắc! Mới ngày thứ hai mà đã đạt gần một nửa tiến độ rồi! Tôi thực sự không dám mơ tưởng đến điều đó..."

Chàng trai da đen gầy gò cười nói: "Cả ba chúng tôi đều đã hoàn thành công việc của mình. Vì lý do an toàn, chúng tôi có thể ở chung với nhau được không? Dù sao thì có thêm người cũng có thể trò chuyện với nhau, hoặc thay phiên nhau canh gác..."

"Một người là nam diễn viên với vóc dáng gầy gò, làn da sẫm màu, người đầu tiên bị cổ trùng tấn công. Người thứ hai là nữ diễn viên với mái tóc xoăn. Người còn lại là một diễn viên trung niên với khuôn mặt vuông chữ điền.

"Tôi là Trương Khôi, làm việc cùng tầng với Mặc Minh," người đàn ông mặt vuông chữ điền tự giới thiệu, kèm theo một nụ cười e dè: "Vừa rồi khi nghe thông báo, chúng tôi vô cùng kinh ngạc. Thật xấu hổ khi phải nói rằng..."

Cô gái tóc xoăn tên Mặc Minh liếc nhìn Trương Khôi, tiếp lời: "Tiến độ kịch bản của tôi và Trương Khôi còn chưa đạt 5%. Hai bạn quả thật rất xuất sắc! Mới ngày thứ hai mà đã đạt gần một nửa tiến độ rồi! Tôi thực sự không dám mơ tưởng đến điều đó..."

Chàng trai da đen gầy gò cười nói: "Cả ba chúng tôi đều đã hoàn thành công việc của mình. Vì lý do an toàn, chúng tôi có thể ở chung với nhau được không? Dù sao thì có thêm người cũng có thể trò chuyện với nhau, hoặc thay phiên nhau canh gác..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-27.html.]

Vỹ Bách nghe ra mùi, ba tên này muốn ăn hôi, mà nói chuyện đường hoàng gớm.

Trong lòng Vỹ Bách cảm thấy bất bình thay cho Bạch Khởi, Bạch Khởi giáo dưỡng tốt, nhưng cậu đây lỗ mãng nói gì cũng được, cậu đang muốn chửi bọn họ, Bạch Khởi lại giữ chặt cậu lại, hờ hững ngồi trên sofa, mỉm cười gật đầu về phía họ: “Đương nhiên là được rồi, cứ tự nhiên.”

Ba người không ngờ Bạch Khởi lại dễ nói chuyện như vậy, trên mặt toát lên vẻ kinh ngạc.

Trước mặt bao người, Bạch Khởi hờ hững thu dọn xúc xắc và nến trên bàn, đứng dậy ném vào trong sọt rác, bật đèn tầng năm lên.

Vỹ Bách nhân cơ hội, tiến lên nhỏ giọng hỏi: “Anh à, anh giữ họ lại làm gì?”

Bạch Khởi đang rửa tay, nghe vậy thì khẽ cười: “Ở cùng một tòa nhà, bọn họ muốn theo thì chúng ta cản nổi không? Đồng ý thì đường hoàng ở cùng nhau, không đồng ý thì…”

Bạch Khởi không nói tiếp, Vỹ Bách lại chớp mắt hiểu ý: “Theo dõi!”

Vỹ Bách nghiến răng nghiến lợi.

“Đúng vậy,” Bạch Khởi dùng giấy ăn tỉ mỉ lau khô tay, thờ ơ bảo rằng, “Người tới đây đều có tâm nguyện không thể thực hiện, nói cách khác, kết quả tất nhiên của dục vọng khôn cùng là không từ thủ đoạn, chỉ cần có được điểm tích lũy mà họ muốn, nhất định sẽ nghĩ cách đi theo chúng ta, đây là chuyện thường tình thôi mà.”

Giọng Bạch Khởi hời hợt, Vỹ Bách tức đến mức thiếu điều thổ huyết, “Anh Bạch anh không giận à?”

Bạch Khởi chỉ cười, không nói gì.

Vỹ Bách đợi mình bình tâm lại, khẽ hỏi: “Anh Bạch à giờ chúng ta phải nghĩ cách đập sàn thang máy sau đó xuống giếng thang máy à?”

Bởi vì Vỹ Bách tham gia toàn bộ quá trình, cậu có cùng tiến độ nhiệm vụ tuyến chính với Bạch Khởi, chỉ là độ thăm dò kịch bản thuộc về Bạch Khởi hết.

Vỹ Bách cũng không tham lam, cậu hiểu đạo lý "không khoan kim cương không ôm đồ sứ", Bạch Khởi có thể dẫn cậu theo đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, huống hồ anh còn rất chăm sóc cậu.

Loading...