Song Trùng - Chương 25

Cập nhật lúc: 2025-03-23 17:50:33
Lượt xem: 4

Sau khi trò chuyện kha khá, Bạch Khởi nói lời cảm ơn rồi chuẩn bị quay trở lại. Ông cụ liền kéo anh lại, thân thiện nói: "Cháu đẹp trai lại tốt bụng, đã cưới vợ chưa? Hay để chú giới thiệu cho cháu một cô nhé! Con gái nhà dì Hai..."

Bạch Khởi khẽ nhếch mép, đáp lại bằng một nụ cười: "Không cần đâu ạ."

Ông cụ có vẻ hơi thất vọng, ánh mắt vẫn không rời Bạch Khởi, như thể rất ưng ý chàng trai này. Ông vẫn không từ bỏ ý định mai mối: "Cháu đừng vội từ chối, cứ suy nghĩ lại xem. Con gái nhà dì Hai nhà chú vừa tài hoa vừa nhã nhặn, xinh xắn lanh lợi, tính cách lại hoạt bát, chắc chắn sẽ rất hợp với cháu..."

"Không cần đâu ạ," Bạch Khởi mỉm cười, "Cháu thích người cao hơn cháu, ngoại hình nghiêm trang, tính cách lạnh lùng, ngũ quan sắc sảo cường tráng."

Ông cụ nghe vậy thì ngớ người ra.

Bạch Khởi khẽ gật đầu tỏ ý cảm ơn, rồi cùng Vỹ Bách quay trở lại.

Vỹ Bách lộ vẻ khó xử, như muốn nói gì đó nhưng lại thôi: "Anh Bạch này, hình mẫu lý tưởng của anh..."

Ông cụ đứng phía sau lưng không khỏi lẩm bẩm: "Quái lạ, cậu ta cần đàn ông sao..."

Bước chân Bạch Khởi khẽ khựng lại, anh quay đầu mỉm cười với ông cụ.

Vẻ mặt ông cụ càng thêm ngơ ngác.

Vỹ Bách theo Bạch Khởi trở lại tòa nhà, anh ta hỏi: "Anh Bạch này, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Xem ra hỏi người khác cũng không thể tìm ra bí mật mười tám năm trước..."

Bạch Khởi châm một điếu thuốc, đưa lên miệng hút, rồi thờ ơ đáp: "Hỏi người khác không ra thì hỏi... người trong cuộc."

Vỹ Bách lập tức trợn mắt nhìn: "Người trong cuộc? Là sao? Ý anh là bà chủ sao?"

Bạch Khởi còn chưa kịp nói gì, Vỹ Bách đã lắc đầu nguầy nguậy: "Không được, không được đâu! Ứng dụng báo là không được tấn công bà chủ đang mang thai!"

Bạch Khởi câm nín: "...Ai nói tôi muốn tấn công bà ta?"

Vỹ Bách khó hiểu: "Anh không tấn công bà ta thì định hỏi suông chắc? Dù sao cũng là chuyện g.i.ế.c người, nếu hỏi thẳng ra thì sao bà ta chịu thừa nhận, trừ khi anh uy h.i.ế.p bà ta, nhưng mà ứng dụng báo là không được tấn công bà chủ đang mang thai..."

Bạch Khởi hết cách xoa đầu Vỹ Bách: "Tôi không định hỏi bà chủ."

Vỹ Bách ngớ người ra, cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng: "Anh Bạch à, anh không hỏi bà chủ, vậy thì hỏi ai?"

"Trong một vụ án g.i.ế.c người, có kẻ g.i.ế.c người, đương nhiên cũng có..." Bạch Khởi nở một nụ cười thâm sâu, "...Người bị hại."

"Kẻ g.i.ế.c người vì muốn đề phòng tai họa mà phải che giấu thân phận, suy tính đủ đường, nếu không dùng biện pháp mạnh thì không dễ gì moi được tin tức gì, nhưng người bị hại lại mong có người lắng nghe và cứu vớt mình."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-25.html.]

"Nếu thực sự bà chủ là người đã g.i.ế.c con quỷ cái, với tư cách là một người bị hại, tôi nghĩ," Bạch Khởi dừng lại một chút, khẽ cười nói, "con quỷ kia chắc chắn sẽ rất hoan nghênh chúng ta đến hỏi han và giúp đỡ nó. Nó sẽ cho chúng ta biết rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì."

Nói rồi anh bước về phía tòa nhà, bóng lưng vô cùng tiêu sái và tao nhã.

Vỹ Bách ngẩn người ra hai giây: "Trời ơi!!! Anh Bạch ơi, anh định đi hỏi con ma á???"

Khoảnh khắc cậu hiểu ra ý của Bạch Khởi, cậu cảm thấy tam quan của mình sắp sụp đổ.

Bạch Khởi ngồi xuống ghế bên cạnh, Vỹ Bách vội vàng chạy đến trước mặt anh: "Anh Bạch à, anh đừng làm bậy, đó là ma đó! Sao anh có thể dám chắc nếu hỏi ra chân tướng rồi thì nó sẽ không g.i.ế.c anh?"

"Hơn nữa," Vỹ Bách ngập ngừng, "Sao em cứ cảm thấy so với làm thân với người, anh có vẻ thích làm thân với ma quỷ hơn thế? Bọn chúng là ma quỷ mà!! Ma quỷ g.i.ế.c người không chớp mắt! Mặc dù hỏi bà chủ hơi khó, nhưng an toàn hơn hỏi quỷ nhiều...."

Bạch Khởi bất đắc dĩ: "Tôi có ngốc đâu mà đến thang máy hỏi."

Vỹ Bách hiếu kỳ: "Vậy..."

Bạch Khởi lười giải thích: "Tối rồi sẽ biết."

Buổi chiều, bà chủ đến công ty một chuyến, Bạch Khởi hỏi vay tiền bà ta, để trả nợ những chỗ hôm qua đã vay.

Trên đường đi, Bạch Khởi mua hai mươi sáu cái xúc xắc và một ngọn nến.

Mười giờ tối, các diễn viên bắt đầu ngày làm việc thứ hai. Có bài học từ Trương Nhĩ , bọn họ đều nhanh chóng trở về tầng của mình làm việc, tranh thủ làm xong việc sớm để cùng nhau tụ tập.

Lúc này, tại tầng năm.

Vỹ Bách ngồi trên sofa, vẻ mặt đầy khó hiểu: "Anh Bạch à, anh kéo rèm cửa làm gì?"

Bạch Khởi không đáp lời, sau khi kéo xong tấm rèm cửa sổ cuối cùng, anh "xoẹt" một tiếng, tắt hết đèn trên tầng năm.

Cả tầng năm chìm vào bóng tối mịt mùng, u ám.

Bạch Khởi lấy bật lửa ra, châm vào ngọn nến mua lúc chiều, nương theo ánh nến leo lét, anh tiến đến, ngồi xuống sofa đối diện Vỹ Bách.

【Cậu ta muốn làm gì vậy?】

【Kỳ kỳ quái quái, đáng yêu ghê】

"Anh Bạch à?" Vỹ Bách cũng cảm nhận được bầu không khí bất thường, dè dặt lên tiếng.

"Đợi một chút, tạm thời đừng nói gì." Bạch Khởi đáp, vừa nói vừa lấy ra từ trong túi áo những con xúc xắc mà anh đã bí mật khắc chữ lên từ trước. Tổng cộng có hai mươi sáu con, mỗi con được khắc một chữ cái từ A đến Z, không trùng nhau.

Loading...