Song Trùng - Chương 249

Cập nhật lúc: 2025-03-23 22:30:35
Lượt xem: 2

Bạch Khởi chậc lưỡi, nghiêm túc nói: "Xin nhận tấm lòng."

Với anh, kéo người khác vào nguy hiểm là bất nhẫn, anh không làm được. Bạn bè là để "thêm hoa trên gấm", không phải để cứu nguy, anh thích giúp đỡ bạn bè, không muốn cùng bạn bè chống đỡ khó khăn, anh không muốn liên lụy người khác, dù họ tình nguyện.

Lúc vui chơi thì vui, lúc nghiêm túc vẫn phải nghiêm túc.

Lại bị từ chối, Hứa Thanh lườm anh một cái, quay đi không thèm nhìn nữa.

Thư Yến mừng thầm trong bụng.

【Hứa Thanh: Tên trai đểu không biết điều, ông đây không thèm để ý anh nữa!!】

【Hahaha sao tui thấy Thanh Thanh có tiềm năng bao nuôi trai thế nhỉ?】

【Sao Khởi Cưng lại từ chối vậy, đạo cụ của Hứa Thanh cũng xịn sò lắm đó, tại lần trước tham gia gameshow nhanh quá chưa kịp dùng thôi.】

【Chắc là không biết cậu ta giỏi? Sợ cậu ta liên lụy mình?】

【Thư Yến: Muốn tranh sủng với ông đây à, cậu là cái thá gì chứ, hứ!】

【Còn ai nhớ họ đang ăn cơm không vậy?】

【Hahahahaha】

"Ăn đi." Bạch Khởi khẽ nói với Thư Yến, "Chọn món anh thích ăn, chắc thịt không có vấn đề gì đâu, tôi vừa kiểm tra rồi, chỉ là có thể có một hoặc nhiều món là biến thể của đồ ăn có vấn đề, tóm lại anh ăn ít thôi."

Dù sao ăn nhiều thì khả năng gặp rắc rối cũng cao hơn.

Giờ Bạch Khởi lười suy nghĩ, họa phúc khó lường, kể cả ăn phải đồ có vấn đề cũng chưa chắc đã tệ, gặp nguy hiểm trước nhưng sống sót nghĩa là anh có thể có manh mối đầu tiên, phim kinh dị đều vậy, gọi là cầu phú quý trong nguy hiểm.

Anh là người đầu tiên thấy cảnh khỉ ăn não nên mới nhặt được răng.

Diễn viên tên Xám bị ăn não là do cậu ta không có bản lĩnh, còn anh thì khác, anh có anh trai bảo vệ.

Bạch Khởi nghĩ vậy, càng mạnh dạn hơn, bình tĩnh gắp thức ăn.

Thư Yến gật đầu, định gắp thức ăn, Bạch Khởi nghĩ ngợi rồi nói: “Tốt nhất đừng ăn ‘khiếu hoa kê’ và thịt ngỗng nướng mật, vì có thể Tiêu Nhất Cảnh không kịp phản ứng nên không phán đoán trước khi lộ vẻ mặt, hoặc mới chỉ diễn một lần.”

“Hiểu rồi.” Thư Yến nói.

“Nghe chưa? Hửm?” Bạch Khởi như nói với không khí.

“Không cần anh nói, tôi biết rồi.” Hứa Thanh vẫn còn giận dỗi.

Bạch Khởi mỉm cười.

Tiêu Nhất Cảnh bực vì bị Bạch Khởi lừa, cố ý ăn đồ có thể có vấn đề, ai ngờ Bạch Khởi không để ý đến mình, anh thản nhiên ăn, vừa tao nhã vừa bình tĩnh.

【Tự làm khổ mình.】

【Cũng không phải không có kết quả, ít nhất anh ta lừa được người khác.】

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-249.html.]

【Tiêu Nhất Cảnh đúng là điên, vì hại người khác mà không màng nguy hiểm cho mình.】

Ăn tối xong, mọi người về phòng như hôm trước.

Bạch Khởi đi qua phòng tối hôm qua có người chết, anh thấy xác vẫn còn đó, chưa được xử lý.

Bạch Khởi khựng lại, khẽ nhíu mày.

Mỗi ngày linh hồn đầu bếp mập đều dọn nhà, sao ông ta không xử lý xác? Chẳng lẽ với ông ta xác không phải "rác rưởi", hay là…

Bạch Khởi chợt nảy ra suy nghĩ.

Hay là trên xác có manh mối cho diễn viên, nên đầu bếp mập không xử lý? Chỉ có thể để xác ở đó?

Hành lang người qua lại, đây không phải lúc thích hợp để điều tra, Bạch Khởi làm như không có chuyện gì cùng Thư Yến về phòng.

App vang lên tiếng chuông báo --

【Sắp đến đêm thứ hai, trong vòng nửa tiếng nữa, diễn viên về phòng tắt đèn đi ngủ, sau khi "sự cố" xảy ra mới được tự do hoạt động】

Bạch Khởi về phòng khóa cửa, anh sờ tay lên tường, xác nhận răng vẫn còn, khẽ thở phào.

Thư Yến tắm xong đi ra, đúng lúc thấy Bạch Khởi ra ngoài, "Anh đi đâu vậy?"

Bạch Khởi dựa cửa, nhún vai, "Đi hỏi xem Hứa Thanh có qua ngủ không."

Thư Yến gật đầu, vẫn nên quan tâm người ta, còn bằng lòng hay không là chuyện của Hứa Thanh.

Mười phút sau, Hứa Thanh ngượng ngùng ôm chăn mền tới, dưới ánh mắt giễu cợt của Thư Yến, liên tục thanh minh: "Tại em gái bảo tôi tới."

"Được rồi được rồi," Bạch Khởi cười, "Gửi lời chào Niệm Niệm giúp tôi."

Màn đêm buông xuống.

Ở phòng đối diện, Bắc An tắm xong xỏ dép lê, nhưng chợt thấy dưới đế dép có gì đó cộm chân.

Anh ta không để ý, bước thêm hai bước, dép lê ma sát với sàn nhà, tạo ra âm thanh rợn người như móng tay cào bảng đen.

Bắc An nổi da gà, vội cởi dép ra xem, nhìn qua đế dép không có gì, Bắc An cẩn thận sờ một lúc lâu, mới thấy một vật nhỏ cứng kẹt giữa đế giày.

Trực giác mách bảo Bắc An đây là manh mối quan trọng, anh ta vội ngước nhìn quanh phòng, bạn cùng phòng đang thay đồ, không chú ý đến sự khác thường của anh ta.

Bắc An giả vờ đi vào nhà vệ sinh, khóa cửa, lúc này mới xem kỹ vật thể lạ dưới đế giày.

Hình như là một chiếc răng?

Sao nó lại ở đây?

Răng kẹt rất sâu, nhìn qua gần như không thấy, nếu không tình cờ đi dép, anh ta cũng không phát hiện ra.

Dưới ánh đèn, Bắc An định quan sát kỹ chiếc răng, "cạch" một tiếng, nhà vệ sinh tối om, Bắc An giật mình hét lên.

Loading...