Song Trùng - Chương 248

Cập nhật lúc: 2025-03-23 22:30:33
Lượt xem: 1

Cuối cùng Lâm Ngưng Sương cũng kịp nhận ra con trai mình đang đấu đá gì với Bạch Khởi, mặt bà lập tức trắng bệch, nếu không phải có người ngoài, bà chỉ muốn tát Tiêu Nhất Cảnh một cái, mắng thằng con trai "ngu ngốc", chỉ làm bà mất mặt.

Tiêu Nhất Cảnh "ngượng chín", người nóng ran, mặt đỏ bừng, chỉ muốn tìm cái lỗ để chui xuống.

Thấy mọi người đang nhìn mình với ánh mắt tò mò, Tiêu Nhất Cảnh đứng phắt dậy, tức giận nhìn chằm chằm kẻ gây chuyện: "Bạch Khởi, anh--"

Bạch Khởi thản nhiên nhìn anh ta, mắt ngạc nhiên và vô tội: "Sao vậy?"

Anh làm như giờ mới nhận ra điều gì đó, cúi đầu nhìn đĩa đầy đồ ăn của mình, vẻ mặt bừng tỉnh: “À, anh nói cái này à, tôi gắp từng miếng thịt ra đĩa để kiểm tra chất lượng thịt thôi mà, nhỡ ăn phải thịt gì lạ thì sao?”

Tiêu Nhất Cảnh nhìn chằm chằm anh, mắt như muốn khoét mấy lỗ trên người Bạch Khởi, nghiến răng ken két: “Anh cứ nhìn tôi, anh cố ý!”

Bạch Khởi bắt chéo chân một cách lịch sự, hất cằm, ngạc nhiên nói: “Hóa ra nhìn cũng không được à? Anh cũng có thể nhìn tôi mà.”

Anh tỏ vẻ rộng lượng, còn làm động tác "xin mời".

"Anh--" Tiêu Nhất Cảnh tức đến choáng váng, nắm chặt tay, vẻ mặt hung dữ, như muốn lao vào đánh anh bất cứ lúc nào.

"Đủ rồi!" Lâm Ngưng Sương nghiêng đầu quát mắng, nếu cứ tiếp tục, Tiêu Nhất Cảnh chỉ càng mất mặt hơn.

Chuyện này vốn là tự nguyện, ai ngốc và tự cho mình thông minh thì người đó chịu thiệt, dù thế nào cũng không thể trách Bạch Khởi được.

Tiêu Nhất Cảnh ấm ức ngồi xuống, mặt tối sầm.

Lâm Ngưng Sương càng nhìn con trai càng bực mình, bình thường con trai bà cũng có giáo dưỡng và đầu óc, nhưng hễ đụng đến Bạch Khởi là mất hết lý trí, như con thú hoang chưa mở mang trí tuệ, không phân biệt được phải trái, không kiềm chế được cơn giận, không biết thời thế.

Bây giờ không phải lúc hành động, nhỡ đâu đồ ăn bị làm hỏng, vấn đề lại càng lớn hơn.

Có điều bà phải tranh thủ thời gian để xử lý Bạch Khởi.

Nguyệt Dao cảm thấy hả hê trong lòng, cô lặng lẽ nhìn Bạch Khởi, mắt như sáng rỡ, mặt thì hớn hở. Những người khác vội cúi đầu, nhưng mắt không giấu được vẻ hả hê. Lâm Ngưng Sương và Tiêu Nhất Cảnh hống hách không coi ai ra gì, họ khó chịu nhưng chỉ biết nhịn, giờ thấy anh ta bị Bạch Khởi chọc tức, ai nấy đều thầm mừng.

Hứa Thanh lén nhìn Bạch Khởi, càng nhìn càng thấy thuận mắt, từ trên xuống dưới chỗ nào cũng vừa mắt, rất lịch sự, gặp chuyện không hề nao núng, hài hước mà cũng rất "lầy", cậu thấy thoải mái và tin tưởng khi cùng chung kẻ thù, cậu do dự mấy giây, huých tay Bạch Khởi.

"Hửm?" Bạch Khởi nghiêng đầu nhìn cậu, mắt ánh lên vẻ thắc mắc.

Hứa Thanh tránh ánh mắt của anh, khoanh tay, hơi lúng túng nói, "Anh có thấy Thư Yến quá yếu không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-248.html.]

"Hả?" Thư Yến nằm không cũng trúng đạn ngơ ngác, không hiểu sao cậu này lại lôi mình ra "dìm hàng". Anh vốn hiền lành, cũng không so đo với Hứa Thanh, chỉ là trong lòng vẫn hơi khó chịu.

"Không." Bạch Khởi không hiểu, chỉ nói sự thật.

Anh không yêu cầu gì ở người khác, chuyện của họ không liên quan đến anh, anh không cân đo giá trị bạn bè, nếu thấy không hợp thì cắt đứt quan hệ, chứ không ôm tâm lý ghét bỏ hay muốn thay đổi người ta, nếu đã làm bạn thì không so đo.

Hứa Thanh "ừ" một tiếng, mặt hơi đỏ: "Không yếu thật à, anh nghĩ kỹ lại xem."

【Em có kinh nghiệm dỗ người yêu, em hiểu câu này nè!! Bạch Khởi khéo léo đáp: Cậu nói đúng, quá yếu thật. Hứa Thanh đắc ý nhướng mày, tỏ thái độ "Coi như anh thức thời": Có muốn ông đây nhập hội không?】

【Hahahaha Khởi Cưng à sao cưng thẳng tính quá vậy, nghiêm túc quá là thua đấy!】

Hứa Thanh tiếp tục gợi ý Bạch Khởi, "Thế anh thấy tôi thế nào?"

Ánh mắt Bạch Khởi hoàn toàn mờ mịt: “Rất tốt…?”

Anh không hiểu sao Hứa Thanh đột nhiên lắm lời như vậy.

Hứa Thanh nghẹn họng, mặt đỏ bừng, giận dỗi quay đi không thèm để ý đến anh nữa.

【A!!! Trời ạ, anh khen tôi vài câu đi mà!!】

【Hahahaha trong tình huống không nhận ra, Bạch Khởi liên tục phá hủy hai bậc thang để Hứa Thanh có thể thuận nước đẩy thuyền.】

Hứa Thanh như cây nấm buồn bã ngồi đơ tại chỗ, thầm nghĩ Bạch Khởi rất đàn ông, rất đáng tin cậy, không vì muốn kéo bè kết phái mà nói xấu bạn mình, dù người bạn đó cũng không quan tâm.

Hứa Thanh áy náy nhìn Thư Yến, lại huých tay Bạch Khởi: “Ông đây không muốn đơn độc nữa, kết đồng minh đi?”

Bạch Khởi ngạc nhiên nhìn cậu ta.

"Nhìn tôi làm gì?" Hứa Thanh hơi lúng túng, cố ra vẻ không quan tâm, "Không muốn thì thôi."

Rõ ràng miệng nói không quan tâm, nhưng mắt lại lộ rõ vẻ "anh mà dám từ chối ông đây thì xác định".

Bạch Khởi khẽ cười, hiếm khi cảm thấy cảm kích như vậy, trước đó chính Hứa Thanh phân tích anh đang gặp nguy hiểm, có thể c.h.ế.t bất cứ lúc nào, nhưng giờ Hứa Thanh lại chủ động xin gia nhập, lúc này chọn cậu ta chẳng khác nào đối đầu với nhóm Lâm Ngưng Sương.

Nếu là người khác, vì lợi ích mà nhẫn nhịn như Nguyệt Dao mới là lựa chọn khôn ngoan.

Loading...