Song Trùng - Chương 245
Cập nhật lúc: 2025-03-23 22:30:27
Lượt xem: 4
Bạch Khởi cảm thấy có điều bất thường.
Đầu bếp mập bưng thức ăn ra.
Bạch Khởi ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn ông ta bận rộn. Lúc này, Bạch Khởi cảm thấy đầu bếp mập như một cỗ máy chuẩn bị bữa tối, một nô lệ, phục vụ theo quy tắc, vì lợi ích, không hề có cảm xúc.
Mọi người dường như đã chuẩn bị tinh thần không ăn gì trên bàn tiệc, nhưng app lại đột ngột báo hiệu.
【Yêu cầu mỗi diễn viên chọn ít nhất ba món để ăn.】
Mọi người đều sững sờ.
“Cái app vớ vẩn này.” Bắc An, tân binh nóng tính, liền buông lời chửi rủa.
Bạch Khởi chỉ thoáng ngạc nhiên rồi mau chóng khôi phục vẻ mặt bình thường, dù sao thì app cũng cần thúc đẩy nhanh tiến độ kịch bản.
Sau khi Nguyệt Dao ngồi vào chỗ, vô thức nhìn về phía Bạch Khởi, đến khi nhận ra thì giật mình dời ánh mắt, lặng lẽ ngồi cạnh Tiêu Nhất Cảnh.
“Chúng ta ăn đồ chay à?” Thư Yến ngồi cạnh Bạch Khởi khẽ hỏi.
Chưa kịp để Bạch Khởi đáp lời, Hứa Thanh ngồi bên kia nhỏ giọng chen ngang: “Định chơi trò may rủi à? Xem ai đen đủi hơn?”
Dù sao hôm qua trên bàn có gần hai mươi món, có lẽ hôm nay cũng không kém, nhiều món như vậy, dù có phải chọn ba món để ăn, thì xác suất ăn trúng cũng giảm đi nhiều.
Bạch Khởi cúi đầu nghịch ngón tay: “Không đơn giản như thế đâu.”
“Ý là sao?” Hứa Thanh nhìn về phía anh.
Bạch Khởi chỉ cười mà không giải thích.
Đến khi đầu bếp béo mang toàn bộ đồ ăn lên bàn, Hứa Thanh mới hiểu được lời Bạch Khởi.
Trên bàn chỉ có tổng cộng bảy món, hơn nữa đều là món mặn, số lượng lại rất nhiều, toàn là đĩa siêu lớn, như thể sợ họ ăn không đủ.
Sắc mặt mọi người ngay lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Bạch Khởi nhân cơ hội nhìn Tiêu Nhất Cảnh, chỉ thấy hắn hơi nhếch cằm lên, nhìn về phía đồ ăn, một bên lông mày hơi nhướn lên, khóe môi bên phải cũng cong lên, trong mắt không chút gợn sóng.
Đắc ý, thấu hiểu, khinh thường, hả hê. Biểu cảm Tiêu Nhất Cảnh hé lộ là như thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-245.html.]
Dường như Tiêu Nhất Cảnh biết được thông tin mà anh không biết, hơn nữa rất có thể liên quan tới thức ăn.
Bạch Khởi lại nhìn sang Nguyệt Dao, thấy cô ấy hoang mang, kinh hãi, mặt mày tái mét.
Vậy nên Nguyệt Dao không hề lừa dối anh, không giấu giếm thông tin với anh, Tiêu Nhất Cảnh và Lâm Ngưng Sương đã không nói cho cô biết.
[Thật quá đáng, xác suất ăn phải thức ăn có vấn đề là 3/7, thực đơn này thật kinh tởm.]
[Bạn ở trên sai rồi, đó là trong trường hợp hôm nay chỉ có một món có vấn đề, ai mà biết được hôm nay có bao nhiêu món.]
[Trời ơi, thật độc ác.]
[Ôi, vậy là không công bằng, Tiêu Nhất Cảnh dựa vào đạo cụ nên mới thu thập được nhiều thông tin như vậy, biết cách né tránh, còn những người khác thì sao?]
[Thương Bạch Khởi nhà em, thương Hứa Thanh nhà em quá, tội nghiệp Bạch Khởi lại phải vắt óc suy nghĩ rồi.]
[Bạch Khởi đúng là tận dụng mọi cơ hội, đến cả bạn gái của Tiêu Nhất Cảnh cũng không tha.]
Đầu bếp béo bắt đầu giới thiệu món ăn: “Hôm qua chúng ta đã thưởng thức món Nhật rồi, hôm nay sẽ đổi sang một vài món Trung hoang dã nguyên thủy, thực đơn hôm nay chủ yếu là các món thịt chiên, rán, nướng.”
Đầu bếp béo tiến đến trước mặt Bạch Khởi, chỉ vào con gà tỏa hương thơm ngào ngạt và nói: “Chắc hẳn mọi người đã từng nghe đến món này trong tiểu thuyết võ hiệp rồi, đây chính là món “gà ăn mày”, tôi đã chế biến con gà rất kỹ lưỡng, bọc lá sen bên ngoài, trét bùn đất lên lá sen, sau đó cho vào lò nướng…”
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào con gà đó. Con gà có màu đỏ sẫm, bóng loáng dầu mỡ.
Đầu bếp béo dùng kéo cắt sợi dây quấn quanh con gà, bụng gà ngay lập tức nứt toác, lớp dầu thơm lừng bên trong chảy ra theo khe hở, tạo thành một lớp nước sốt sánh mịn ở dưới, trông rất giống món tiểu long bao.
Phần nhân bên trong bụng gà lộ ra, đủ màu vàng, đỏ, đen, màu sắc phong phú, hương thơm ngào ngạt, thơm ngon khiến người ta thèm thuồng.
Đầu bếp béo cười nói: “Tôi đã nhồi tôm nõn, thịt băm, nấm hương vào bụng gà, chúng ngấm nước từ con gà, hòa quyện và nở ra, hương vị rất tuyệt vời, mọi người có thể nếm thử.”
[Tôi cứ tưởng sẽ thấy ghê tởm, ai ngờ nhìn xong lại thấy đói.]
[Huhu, rằm tháng bảy năm nay con muốn mẹ cúng cho con món "gà ăn mày".]
"Chậc." Hứa Thanh nuốt nước miếng. Tối qua cậu không ăn gì, gần hai ngày một đêm rồi, giờ bụng đói đến mức dính cả vào lưng, vậy mà lại bị món này hấp dẫn.
"À phải rồi," đầu bếp béo đổi hướng, chỉ vào mấy quả trứng vàng ươm ẩn trong bụng gà, "Đây là gà mái, chỗ này là trứng gà, nói chính xác hơn là lòng đỏ trứng gà, rất giàu dinh dưỡng."
Bạch Khởi nhìn mấy quả trứng đó, trứng gà vàng óng, trên bề mặt có một lớp màng lưới bao quanh như một lớp màng mỏng. Lớp màng đó gần như trong suốt, có vài sợi tơ m.á.u nhỏ li ti bao quanh.