Song Trùng - Chương 24

Cập nhật lúc: 2025-03-23 17:50:31
Lượt xem: 6

Bạch Khởi hơi mờ mịt: "Tiểu Bách , người bình thường đột nhiên chảy m.á.u mũi là vì lý do gì?"

"Nóng quá? Khô quá?" Vỹ Bách cảm thấy câu hỏi này thực sự vô nghĩa: "Hay là bị ung thư máu? Thế thì kinh khủng thật!"

Vỹ Bách gãi đầu: "Mà người bình thường gì chứ? Anh Bạch à, anh nói vậy nghe như anh không phải người bình thường vậy..."

Bạch Khởi giật lấy giấy ăn lau máu, hơi cau mày. Làm pet 1.0, anh tuyệt đối không thể mắc phải mấy căn bệnh phiền toái này. Chuyện nóng quá cũng không liên quan gì đến anh.

Nhưng không bị va chạm bên ngoài, thế mà anh lại bị... chảy m.á.u mũi.

Bạch Khởi ý thức được điều gì đó, đột nhiên nhìn xuống ngón trỏ của mình.

"Phải chăng nguyên nhân là do cổ trùng?

Bạch Khởi khẽ ngưng thần.

Một cá thể pet 1.0 đạt chuẩn sẽ không tự phát bệnh, gây bất kỳ phiền toái nào cho chủ sở hữu. Đây là cơ sở cho việc ngay từ khi chào đời, anh đã được can thiệp vào tổ hợp gen. Do đó, tuyệt đối không thể có vấn đề phát sinh từ bên trong cơ thể anh.

Vậy chỉ có thể là do bộ phim gây ra sự cố ―― vì một mục đích nào đó được quy định trong kịch bản, nên anh, với tư cách là diễn viên, đã bị chảy m.á.u mũi."

Vỹ Bách: "Chắc là không sao đâu. Chắc là do trời nóng quá thôi. Mấy hôm nay quay phim hành động ngoài trời nắng suốt mà. Hoặc cũng có thể do ăn uống tẩm bổ quá đà, nên mới bị vậy..."

[Kiểu này là biết ngay có bệnh rồi, đi khám bác sĩ thôi!]

[Anh này đúng là vô tư, bỏ qua mấy dấu hiệu lạ lúc quay phim cũng thấy bình thường.]

[Có khi nào do cổ trùng không? Tôi thấy anh ấy cứ nhìn chằm chằm vào ngón tay.]

[Đừng đoán mò, chắc là chảy m.á.u mũi thôi mà.]

...

Bạch Khởi cân nhắc vài giây, quyết định tạm thời bỏ qua chuyện này, trước mắt đây không phải là điều quan trọng nhất, anh cần tranh thủ thời gian để tìm hiểu về sự việc mười tám năm về trước.

Anh gấp bản vẽ con quỷ cái lại, cất vào túi áo sơ mi, rồi đứng dậy nói: "Tôi sẽ ra ngoài hỏi thăm những người qua đường về tình hình của công ty này."

Tối qua, Bạch Khởi đã tìm hiểu về công ty này trên máy tính.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-24.html.]

Mặc dù nằm ở một vùng quê hẻo lánh, nhưng đây thực chất là một công ty đã niêm yết trên sàn chứng khoán với nguồn vốn rất lớn. Mấy năm gần đây, công ty này không ngừng phát triển với tốc độ đáng kinh ngạc. Ngoài việc mở công ty này, bà chủ còn đầu tư vào rất nhiều lĩnh vực kinh doanh khác, thu về lợi nhuận kếch xù.

Quỷ con nói rằng nó đã c.h.ế.t cách đây mười tám năm, trong khi công ty này được khởi công xây dựng mười chín năm trước. Có lẽ khi con quỷ chết, công ty vẫn còn chưa được xây xong.

Ngoài ra, không có thêm thông tin nào khác.

Bạch Khởi bước ra khỏi tòa nhà, vừa lúc thấy có người đang chạy bộ buổi sáng trên đường. Anh liền tiến đến bắt chuyện.

Sau một hồi trò chuyện, ông cụ mặc áo ba lỗ liền thao thao bất tuyệt: “Cậu nói cái bà chủ trông trẻ măng kia á hả? Cô ta là dân nơi khác tới, ở đây chẳng ai quen cô ta cả. Mà... tôi nhớ hồi gần hai mươi năm trước, cô ta cùng chồng bỗng dưng mò tới đây mua đất. Lúc đó, chúng tôi còn bảo nhau không biết họ nghĩ gì mà lại đ.â.m đầu mở công ty ở cái chỗ khỉ ho cò gáy này. Ai ngờ... cậu xem, giờ thì thế nào?”

Bạch Khởi khẽ cau mày, vẻ mặt hơi khó hiểu.

Gần hai mươi năm trước, bà chủ đã kết hôn và có chồng. Nhưng rõ ràng trông bà chủ chỉ ngoài ba mươi, chẳng lẽ lại lấy chồng từ năm mười một tuổi?

Ông cụ còn đang định kể tiếp thì Bạch Khởi vội hỏi: “Chú ơi, khoảng hai mươi năm trước, lúc bà ấy mới đến đây thì trông chừng bao nhiêu tuổi ạ?”

“Chắc là hơn hai mươi! À, tôi đang muốn nói đây này. Bà chủ đó quả thật... nói sao nhỉ, đúng là lão hóa ngược! Lúc mới tới đây thì da ngăm đen, người lại mập mạp, cao lớn thô kệch. Ai ngờ chưa đầy một năm sau thì như biến thành người khác, vừa trẻ trung vừa xinh đẹp, còn đẹp hơn cả mấy ngôi sao trên ti vi ấy chứ.”

Vỹ Bách lúc này cũng nhận ra điều bất thường, anh khó khăn nuốt nước bọt: "Chú ơi, theo lời chú kể thì lúc bà chủ đến đây hơn hai mươi tuổi, ở đây hai mươi năm, vậy chẳng phải đã hơn bốn mươi..."

"Năm mươi cũng có ấy chứ! Bởi vậy tôi mới nói với bà nhà tôi, cô ta lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn có thể mang thai được, đúng là kỳ tích!"

Năm mươi...

Vỹ Bách hoàn toàn cạn lời trước sự thật này.

Ông cụ gãi gãi đầu: "Tôi đang nói đến đoạn nào rồi nhỉ?"

Bạch Khởi ân cần nhắc nhở: "Ông đang kể đến công ty của cô ấy ạ."

"À phải rồi! Tôi nhớ ra rồi, cô ta gặp may mắn ghê gớm, lúc mới mở công ty tài chính không dư dả gì cho lắm, ai dè mua đại tờ vé số ven đường cũng trúng giải nhất, đúng là chuyện lạ đời!"

Vỹ Bách không thể nhịn được thốt lên một câu "Trời ơi": "Sao mà hên dữ vậy trời, xác suất trúng là bao nhiêu chứ?"

Ngoại hình đẹp lên? Vận may ập đến? Chẳng lẽ là do tác dụng của cổ trùng?

Bạch Khởi như có điều suy nghĩ.

Loading...