Song Trùng - Chương 239
Cập nhật lúc: 2025-03-23 22:30:15
Lượt xem: 1
Bạch Khởi đang nói thì đột nhiên dừng lại.
Bạch Du Hằng nhận ra có điều bất thường: "Sao vậy em?"
Hơi thở của Bạch Khởi trở nên gấp gáp: "Anh à, khỉ... nếu như ấu thể chuột bị ăn hóa thành linh thể, tương tự, khỉ cũng sẽ biến thành linh thể. Vậy linh thể khỉ ở đâu...?"
Bạch Du Hằng như chợt nhận ra điều gì, đồng tử co rút lại: "Bữa tối hôm qua! Đậu hũ! Bình hoa đầu khỉ, óc khỉ làm đậu hũ!"
Khoảnh khắc đó, bầu không khí như đông cứng.
Bạch Khởi: "Nếu linh thể chuột quấy nhiễu chúng ta, vậy linh thể khỉ... nó đang làm gì...?"
【Sao anh ấy ngẩn người ra vậy? Không động đậy gì nữa??】
【Không phải lúc này nên hét lên một tiếng để tỏ vẻ sợ hãi sao?】
Bạch Du Hằng đột ngột đứng dậy, đánh thức Thư Yến đang ngáy khò khò, nhanh chóng lao ra hành lang, chạy dọc theo từng căn phòng.
"Khởi Khởi à, phòng của diễn viên mang danh hiệu xám ở đâu?"
Bạch Khởi lục tìm trong trí nhớ, nhanh chóng đáp: "Phòng đầu tiên bên phải cạnh cầu thang, ngay đầu cầu thang đó."
Bạch Du Hằng tiến đến căn phòng Bạch Khởi chỉ. Bất chợt, anh nghe thấy tiếng "cạch cạch", như thể có thứ gì đó nhẹ nhàng rơi xuống đất bên trong phòng.
Bạch Du Hằng nhìn chằm chằm vào chốt cửa.
Cánh cửa đã hé mở.
Trong phim kinh dị về nhà ma, ma quỷ thường lẻn vào phòng quấy nhiễu con người vào ban đêm. Điều này ai cũng biết, ngay cả diễn viên danh hiệu xám bị ép buộc tham gia cũng không ngoại lệ. Chắc chắn người kia đã khóa cửa trước khi đi ngủ.
Vậy mà giờ đây... cánh cửa lặng lẽ mở ra, trong khi người bên trong hoàn toàn không hay biết.
-- Có thứ gì đó đã lẻn vào.
Chuyện chẳng lành sắp xảy ra.
Bạch Khởi có một dự cảm xấu.
Bạch Du Hằng cố gắng nín thở, đứng im bên cạnh cửa, lắng nghe những âm thanh nhỏ phát ra từ bên trong. Đó là tiếng nhai nuốt rợn người.
Tiếng nhai nuốt rất nhỏ, gần như không thể nghe thấy nếu không tập trung. Thính giác của Bạch Du Hằng rất nhạy bén, những âm thanh đó được khuếch đại lên vô cùng rõ ràng.
Thứ bị nhai dường như rất mềm, chỉ cần nhai nhẹ là nát vụn. Bạch Du Hằng nghe thấy tiếng nước miếng "sùn sụt" và tiếng nhai gấp gáp, thỉnh thoảng còn có tiếng mút chóp chép.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-239.html.]
Có thứ gì đó đang ăn, tiếng động như thể đang thưởng thức một món mỹ vị trần gian. Nó tỏ ra rất hài lòng với bữa ăn của mình, ăn ngấu nghiến như gió cuốn.
Bạch Du Hằng siết chặt "lưỡi d.a.o ác linh", nhẹ nhàng đẩy cửa.
Dưới ánh trăng thanh lạnh, diễn viên danh hiệu xám đang quỳ gối trên sàn, cả người vô lực dựa vào bàn. Sọ não của anh ta bị cạy tung, phần da đầu có tóc bị vứt sang một bên, trông như một bộ tóc giả mềm nhũn.
Hai con khỉ lông đen đang ngồi xổm trên bàn, dùng tay không móc óc trong đầu người diễn viên ra ăn.
Óc trắng nhầy nhụa dính ướt bộ lông đen trên tay chúng, sền sệt chảy xuống qua kẽ ngón tay, dính bết vào mặt bàn, tạo thành một vũng trắng đục kinh tởm.
Óc của người diễn viên kia béo ngậy, đã bị xơi tái một nửa. Não trái bị ăn sạch, chỉ còn lại não phải, dưới ánh trăng phát ra ánh sáng bóng nhẫy, kích thích vị giác của kẻ phàm ăn.
Phát hiện có kẻ nhìn lén, hai con khỉ đồng loạt quay đầu lại. Bị quấy rầy bữa ăn, chúng phẫn nộ tru lên, lao về phía Bạch Du Hằng. Một con nhảy vọt lên cao, tứ chi run rẩy, bám chặt lấy đầu Bạch Du Hằng như một con bạch tuộc, định xé toạc đầu hắn.
Trong tích tắc, Bạch Du Hằng không chút do dự vung "lưỡi d.a.o ác linh" lên đỡ. Con khỉ tấn công trượt tay, đổi hướng cắn vào vai hắn, nhưng lại bị lưỡi d.a.o ác linh đ.â.m trúng, kêu thảm thiết rồi rơi xuống đất.
Con khỉ còn lại thấy tình hình không ổn, phì phò phụt khí qua mũi, lao lên quấy rối Bạch Du Hằng, chờ đồng bọn bò dậy. Sau đó, tận dụng lợi thế hình thể, chúng cùng nhau chui vào gầm giường.
Bạch Du Hằng nắm chặt "lưỡi d.a.o ác linh", ngồi xổm xuống nhìn vào gầm giường. Dưới gầm giường tối đen, không thấy bóng dáng con khỉ nào.
Lần này, Bạch Du Hằng chắc chắn rằng đây không phải ảo giác.
Có vẻ như linh thể có khả năng biến mất trong thời gian ngắn.
Giữa gầm giường, một vật thể trắng nhỏ lấp lánh ánh sáng.
Bạch Du Hằng nhíu mày.
"Anh à, rất có thể đó là răng," Bạch Khởi nói.
Bạch Du Hằng chống một tay xuống đất, dùng chân khều vật thể đó ra ngoài.
Đúng là một chiếc răng. Bạch Du Hằng quan sát, chiếc răng trắng ngần, phần chóp dính máu, rất giống chiếc răng mà họ tìm thấy lần trước. Có lẽ là của cùng một người.
Bạch Du Hằng: "Sao nó lại ở đây?"
Ở một nơi dễ thấy như vậy, chắc chắn đầu bếp mập đã phát hiện ra rồi.
"Có lẽ nó rơi ra từ con khỉ."
Bạch Du Hằng gật đầu. Chỉ có khả năng đó. Hắn nhanh chóng nhặt chiếc răng lên, không kịp bận tâm đến việc nó có sạch sẽ hay không, nhét vào túi.
Vừa quay đầu, Bạch Du Hằng thấy Tiêu Nhất Cảnh đứng cạnh cửa.
Bạch Du Hằng nhướng mày: "Hắn đến từ lúc nào vậy? Sao không gây ra chút tiếng động nào?"