Song Trùng - Chương 238

Cập nhật lúc: 2025-03-23 22:30:13
Lượt xem: 2

"Bạch Khởi à, sao anh lại..." Thư Yến vô thức muốn cất tiếng khen ngợi, Bạch Khởi nhắm mắt lại, mấp máy môi: "Tôi thấy có lẽ Hứa Thanh thiếu bạn cùng phòng đấy."

Thư Yến: "...Tôi đi ngủ đây."

Anh không muốn bị đuổi đi cùng phòng với tay Hứa Thanh chảnh choẹ kia đâu.

Nửa đêm, Bạch Khởi ngủ say trở mình, tay đè lên gối, nhưng trong gối lại phát ra những tiếng kêu "chít chít".

Bạch Khởi không phản ứng gì, mà Thư Yến ở bên cạnh vì có Bạch Khởi ở đây nên cảm thấy hết sức an toàn, ngủ say như chết, còn ngáy khò khò.

【Trời ơi Khởi Cưng ơi là Khởi Cưng!! Con đừng ngủ say như c.h.ế.t nữa! Mau tỉnh lại đi!!】

【Sao ảnh yên tâm ngủ được vậy?】

Ba giây sau, "Bạch Khởi" đột nhiên mở mắt ra.

【Dậy rồi dậy rồi, dọa em hết hồn à】

【Sao trông ảnh không giống vừa mới ngủ một chút nào vậy, mắt không ngái ngủ một chút nào luôn.】

Bạch Du Hằng ngồi dậy xoay người nhìn chòng chọc chiếc gối trên giường.

Trong gối vốn nhét đầy bông, chiếc gối mềm mại vuông vức, bấy giờ lại bắt đầu lúc nhúc di chuyển, chỗ thì nhô lên, chỗ lại lõm xuống, vỏ gối mỏng trùm lên hiện rõ hình dạng của đồ vật bên trong, đó là thứ đồ rất nhỏ, số lượng lớn đến dọa người, đang lúc nhúc chen trong gối, leo trèo giẫm lên, tứ chi cọ vào vải gối, dường như muốn chạy ra, nhưng lại bất lực."

Bạch Du Hằng rút "lưỡi d.a.o ác linh" từ dưới gầm giường, lưỡi d.a.o sắc bén xé toạc vỏ gối. Tiếng "chít chít" rít lên bên tai, chói tai đến tê dại.

Trong nháy mắt, Bạch Du Hằng nhìn rõ những thứ trong gối - lũ chuột con, những con chuột con chưa mọc lông.

Chúng chen chúc, ước chừng hơn trăm con, lúc nhúc trong gối. Thân hình đỏ hỏn, dưới lớp da hồng là nội tạng đen kịt, như thể bị vấy bẩn. Hàng trăm con mắt chưa mở lồi ra khỏi da, giống như mắt cua, vô số những chiếc chân nhỏ xíu như chân rết, chân tôm đang quẫy đạp.

【Em mắc hội chứng sợ lỗ, trông ghê c.h.ế.t đi được.】

Bạch Du Hằng khẽ chớp mắt, tiếng "chít chít" thảm thiết đã biến mất, chiếc gối trước mặt lại trở về bình thường. Nhìn vào chỗ bị rạch, ngoài đống bông rách nát, chẳng còn gì khác.

Chỉ là ảo giác thôi sao? Nhưng những thứ đó rõ ràng đã bị "lưỡi d.a.o ác linh" của hắn làm tổn thương, nếu không, chúng đã không phát ra tiếng kêu thảm thiết đến vậy.

Bạch Du Hằng nhíu mày.

"Khởi Khởi à, dậy đi." Bạch Du Hằng dịu dàng gọi.

Một giọng nói mệt mỏi, khàn khàn vang lên trong đầu, như vừa mới tỉnh giấc: "Anh à, có chuyện gì vậy?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-238.html.]

Bạch Du Hằng ngồi dậy, kể lại những gì vừa xảy ra.

Bạch Khởi lập tức tỉnh táo: "Chuột à?"

"Đúng vậy."

Bạch Khởi im lặng một lúc, rồi như nghĩ ra điều gì, đột nhiên hỏi: "Có lông không?"

"Không, toàn thân đỏ hỏn."

"Đã mở mắt chưa?"

"Chưa, vẫn nhắm tịt."

"Đuôi có dài không?"

"Không dài."

Giọng Bạch Khởi trầm xuống: "Anh à, rất có thể lũ chuột đó dùng để ăn."

Bạch Du Hằng khựng lại, ánh mắt thoáng lộ vẻ ghê tởm.

Bạch Khởi giải thích: "Bản chất chuột vốn là loài vật rất bẩn, mang nhiều vi khuẩn. Tất nhiên, chuột bạch nuôi trong phòng thí nghiệm hay chuột được nuôi dưỡng cẩn thận thì không bẩn. Nhưng phần lớn chuột thường sống ở những nơi ẩm thấp, dơ bẩn, nên da và lông chúng chứa nhiều vi khuẩn gây bệnh. Thông thường, người ta cạo lông chuột, xử lý ở nhiệt độ cao rồi ăn, tất nhiên phải loại bỏ sạch nội tạng. Nhưng những con anh thấy là chuột con, chưa mọc lông, vừa dễ xử lý, thịt lại non mềm..."

Bạch Du Hằng nhíu mày: "Sao lại ăn thứ đó?"

"Theo em biết, thịt chuột rất tươi ngon, giàu dinh dưỡng, hình như còn chữa được chứng tiểu nhiều lần..."

Bạch Khởi dừng lại, lục tìm thông tin trong đầu: "Loại chuột con đó, thường được ăn sống. Người ta bày mười mấy, hai mươi con lên đĩa, dùng đũa chấm gia vị rồi ăn..."

Bạch Du Hằng có vẻ khó chấp nhận.

Bạch Khởi: "Có món ăn tên là 'Tam chi nhi' đó anh, chính là cách ăn mà em vừa nói. Chuột vừa sinh, còn sống, không thể cử động, chỉ có thể ngọ nguậy trên đĩa. Khi ăn, anh dùng đũa gắp nó lên, nó cảm nhận được lực tác động, sẽ kêu một tiếng 'chít'. Khi chấm gia vị, chuột chạm vào gia vị và mặt đĩa lạnh lẽo, lại kêu thêm một tiếng 'chít' nữa. Cuối cùng, khi bị đưa vào miệng cắn, nó sẽ kêu tiếng 'chít' cuối cùng. Tổng cộng ba tiếng, nên gọi là 'Tam chi nhi'."

(Tam chi nhi: Ba tiếng chít)

Bạch Du Hằng không hiểu vì sao trong đầu Bạch Khởi lại chứa nhiều thứ kỳ quái đến vậy. Hắn đổi chủ đề: "Tại sao trong nhà lại có những thứ này?"

Bạch Khởi im lặng. Hai nhân cách dùng chung tầm nhìn, anh nhìn từ góc độ của Bạch Du Hằng, vừa vặn thấy chiếc đầu khỉ trên tủ quần áo. Trong đầu anh lóe lên một suy nghĩ: "Anh à, đầu khỉ đen, bị khoét rỗng, có vẻ giống món óc khỉ ăn sống. Óc khỉ sống với 'tam chi nhi', hai món ăn..."

"Ở đây có người từng ăn những món này!" Bạch Khởi giật mình.

"Anh nói 'lưỡi d.a.o ác linh' của anh có thể gây tổn thương cho chúng, chúng biến thành linh thể, rải rác trong căn nhà này, nửa đêm quấy nhiễu mọi người. Nhưng trước mắt, có vẻ như chúng không thể gây sát thương cho con người, chỉ là những linh thể đe dọa. Chúng ta không cần quá lo lắng về lũ chuột con đó."

Loading...