Song Trùng - Chương 237

Cập nhật lúc: 2025-03-23 22:30:11
Lượt xem: 3

Tai Bạch Khởi rất thính, nghe bà nói vậy, anh liếc mắt nhìn bà ta một chút, không nói gì. Anh không tin vào kinh nghiệm nhất, xu hướng tư duy bình thường sẽ hại c.h.ế.t người, ký ức về bộ phim “Trò chơi trốn tìm” vẫn còn mới y nguyên.

Lâm Ngưng Sương tài cao mật lớn âu cũng bình thường, dù sao bà nhiều thủ đoạn, mấy trò đùa trẻ con với bà mà nói chỉ như gãi ngứa, với bà ta đây chỉ là một bộ phim cấp thấp.

Mọi người nghe bà ta nói vậy thì lập tức yên tâm, bắt đầu động đũa.

Ai không thể chấp nhận ăn món Nhật thì app cũng không gượng ép.

Hứa Thanh ngồi bên cạnh Bạch Khởi, dường như cậu ta muốn nếm thử đồ ăn nên định dùng đũa gắp, Bạch Khởi rất quý cô em gái Hứa Niệm kia, khẽ chạm vào eo cậu ta dưới gầm bàn.

Miếng thịt Hứa Thanh gắp suýt chút nữa rơi xuống, cậu ta nghiêng đầu lườm anh, dùng ánh mắt hỏi anh làm cái gì.

Bạch Khởi quét mắt nhìn đồ ăn trên bàn, anh ghi nhớ từng món ăn, cố tình làm rơi một chiếc đũa rồi cúi đầu nhặt lên, anh khẽ nói: “Nếu muốn ăn thì tốt nhất đừng ăn thịt.”

Hứa Thanh khựng người lại, Bạch Khởi đang nhắc nhở cậu sao?

Bạch Khởi đột nhiên nghĩ tới món đậu hũ, lại có một liên tưởng kỳ quái, vẻ mặt hơi kì lạ.

Trong phòng anh có một bình hoa làm bằng đầu khỉ, đầu khỉ bị đốt cháy, nướng qua than, bên trong hoàn toàn trống không, không có óc, óc trắng.. hơi giống đậu hũ.

“Tốt nhất cũng đừng ăn đậu hũ.”

Bạch Khởi nói xong, lại điềm nhiên nhặt đũa lên.

Hứa Thanh trố mắt ra nhìn anh một chút, món Nhật về cơ bản không được nấu, lại không cho cậu ăn mặn, cậu còn gì để ăn nữa?

Cậu bèn quăng đũa đi, mắt to trừng mắt nhỏ với Bạch Khởi.

Mấy người nhồm nhoàm ăn, ăn đến là say mê, một diễn viên danh hiệu màu xám ăn miếng đậu hũ, đậu hũ đưa vào miệng thì tan ra, cậu ta nhai nhai nuốt nuốt hai cái, lại cảm thấy hương vị thật kỳ lạ khó nói rõ thành lời, có mùi dầu tanh gờn gợn, đưa vào trong miệng lại đậm đặc, cảm giác rất nồng đậm.

Diễn viên danh xưng màu xám kia không rõ về món Nhật, cho rằng món này vốn có hương vị như vậy, cũng không nghĩ ngợi nhiều. Anh ta không thích mùi vị kia, cố gắng nuốt xuống, nhấp một ngụm Calpis để làm dịu đi mùi vị khó chịu kia đi.

Dùng bữa xong thì trời đã tối đen.

Bạch Khởi đợi mọi người trở về phòng hết rồi, mới tới phòng bếp một chuyến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-237.html.]

Thư Yến nhìn anh hết mở tủ lạnh rồi lại đi quanh khu vực bồn rửa, cuối cùng đổ thùng rác ra.

Thư Yến đi tới: “Sao vậy?”

Bạch Khởi chỉ vào trong thùng rác: “Theo lý mà nói nấu ăn ít nhiều gì cũng phải có rác, ví dụ như rau củ lá cây, nhưng tôi tìm quanh bếp mà không thấy gì cả.”

Phòng bếp sạch sẽ, hoàn toàn không giống vừa mới làm một bàn tiệc, rõ ràng trên bàn ăn có món chiên, nhưng trong bếp không hề có mùi chiên rán.

Thư Yến nhanh chóng phản ứng lại, hạ giọng hỏi: “Ý anh là, những nguyên liệu nấu ăn kia từ đâu ra? Đồ ăn được chế biến như thế nào?”

Bạch Khởi khẽ gật đầu, suy tư: "Tôi cho rằng, nếu thực phẩm có vấn đề, thì đó cũng chỉ là một vài món riêng lẻ mà thôi."

Thư Yến ngạc nhiên, hỏi lại: "Anh nghĩ vậy vì đây là ngày đầu tiên sao?"

Bạch Khởi đẩy gọng kính, khẳng định: "Chính xác. Không ai lại muốn tất cả chúng ta cùng gục ngã ngay từ đầu cả. Nếu có ý định loại bỏ một số lượng lớn người, họ sẽ đợi đến phút cuối, khi chúng ta đã dồn vào chân tường, rồi mới ra tay kết liễu."

Thư Yến gật gù tán đồng.

Bất chợt, điện thoại của cả hai cùng vang lên tiếng thông báo. "Có lẽ kịch bản đã được cập nhật," Bạch Khởi nói, tay với lấy điện thoại. "Tiến trình kịch bản đã thay đổi. Mời toàn thể diễn viên trở về phòng nghỉ. Sau khi 'sự cố' xảy ra, các bạn có thể tự do di chuyển."

Thư Yến nhìn chằm chằm vào bốn chữ "sự cố xảy ra", sắc mặt nghiêm trọng: "Ý là đêm nay sẽ có điều bất thường xảy ra sao?"

Bạch Khởi tỏ vẻ không mấy bận tâm: "Chắc chắn là vậy rồi. Dù sao đây cũng là phim về căn nhà ma ám mà. Tôi định ghé qua chỗ bếp trưởng để xem xét tình hình, nhưng có vẻ không còn cơ hội nữa.

Về phòng thôi." Thư Yến lặng lẽ theo sau.

Vừa về đến phòng, điện thoại của họ lại reo lên, thông báo: "Yêu cầu tắt đèn đi ngủ trong vòng ba mươi phút."

Bạch Khởi nhanh chóng đi tắm, và đúng vào giây phút cuối cùng, anh tắt đèn, leo lên giường, không quên kiểm tra kỹ lưỡng ổ khóa cửa. "Chúng ta sẽ làm gì bây giờ?"

Thư Yến hỏi, mùi hương nhẹ nhàng từ người anh phảng phất trong phòng. Anh nhìn sang Bạch Khởi nằm trên giường đối diện, người duy nhất có hứng thú nghiên cứu phim kinh dị đến vậy

Ngủ," Bạch Khởi trả lời, giọng nói mơ màng.

"Ngủ thật á? Không định phân tích kịch bản sao?"

"Phân tích cũng vô ích. Thiếu thông tin, có nghĩ cũng không ra. Tóm lại, bây giờ ngoài ngủ ra, làm gì cũng chỉ tốn công vô ích."

Loading...