Song Trùng - Chương 235

Cập nhật lúc: 2025-03-23 22:30:07
Lượt xem: 1

“Vậy sao?” Bạch Khởi hào hứng hỏi tiếp: “Vậy sau đó thì sao? Sao lại không ở nữa, sao ngôi nhà to như vậy lại bị bỏ hoang chứ?”

Vẻ mặt đầu bếp rất kín kẽ, nhỏ giọng nói: “Nghe nói người đàn ông kia có sở thích tra tấn người khác, rất bạo lực, có lòng chiếm hữu mạnh, kiểu không cho người phụ nữ kia ra ngoài ấy, sau đó cô ấy thảm lắm, về sau..”

“Hửm?”

“Có lẽ sau đó bọn họ dọn đi, tôi cũng không rõ nữa.” Đầu bếp nhún vai.

Bạch Khởi gật đầu, vậy nên đây là một người đàn ông bạo lực gia đình g.i.ế.c phụ nữ?

Rõ ràng mới vào hơn một giờ, anh còn chưa gặp quỷ, nhưng lại thu hoạch được nhiều tin tức như vậy.

Thư Yến cũng hết sức ngạc nhiên trước sự tiến triển rất thuận lợi này.

“Phải rồi,” Đầu bếp đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nghiêng đầu nhìn hai người, “Hai người có tìm được thứ gì trong phòng không?”

Bạch Khởi sửng sốt một chút, lúc phản ứng lại đoán được có lẽ anh ta nhắc tới răng, trái tim đột nhiên thắt lại.

Anh ngước mắt lên, vẻ mặt mờ mịt: “Sao vậy? Có gì à?”

Thư Yến khựng lại một giây, cũng nhanh chóng phản ứng lại, phối hợp tỏ vẻ lo lắng hỏi: “Để mất thứ gì à? Có quan trọng không? Hay lát nữa chúng ta ăn xong quay lại tìm tiếp nhé?”

“Không có gì không có gì, mọi người đừng căng thẳng, không mất đồ,” Đầu bếp mập vội cười xuề, giải thích rằng: “Tôi chỉ sợ trước đó tôi không quét dọn sạch sẽ để lại thứ gì, nếu gây phiền phức cho mọi người thì ngại quá.”

“Vậy à.” Bạch Khởi và Thư Yến tỏ vẻ hiểu ý, “Không có gì, trong phòng sạch lắm.”

“Thế thì tốt rồi.” Đầu bếp mập cười bảo.

Lúc này ba người xuống dưới tầng, đầu bếp không nói chuyện với họ nữa, vào trong bếp bưng thức ăn ra.

Bạch Khởi đợi đầu bếp mập biến mất khỏi tầm mắt, sắc mặt lập tức sa sầm xuống.

Thư Yến cũng ý thức được điểm bất thường: “Bạch Khởi à, anh ta có vẻ…”

Bạch Khởi cười gằn một tiếng: “Anh ta đã quét dọn cả căn nhà, ý ngầm là anh ta đã tìm đủ mọi chỗ, anh ta hỏi chúng ta có tìm được gì không, ý ngầm là anh ta đã tìm đủ mọi chỗ nhưng vẫn không thấy được vật mình cần. Chắc hẳn anh ta biết một chút gì đó, rất có thể anh ta nói dối, nói không chừng chính anh ta là người muốn tìm răng, răng có công dụng đặc biệt với anh ta, đương nhiên đây chỉ là suy đoán sơ bộ, chúng ta kiếm được quá ít manh mối.”

Thư Yến ngạc nhiên: “Anh quá…”

【Lục ngu ngơ à, để tôi nói giúp cậu, anh phản ứng nhanh quá trời móa ơi!】

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-235.html.]

【Em như rơi vào màn sương.】

【Đợi đại lão phá cục diện là tốt thôi.】

【Lại nói Lâm Ngưng Sương có được thông linh cũng không chiếm hết ưu thế, lần này chắc đại lão xếp thứ nhất rồi.】

【Còn sống đã may rồi.】

【Cơ mà bẽ mặt thật đấy, nói sau này sẽ g.i.ế.c người ta ngay trước mặt người ta hahahahaha】

【Có thông linh thu hoạch được tin tức thì sao chứ, Bạch Khởi cũng có cách lấy được tin tức của bọn họ.】

【Hầy, năng lực hành động của anh ấy mạnh thật, rất có cảm giác an toàn.】

Bạch Khởi đi về phía bên kia bàn ăn, lúc này những người khác đã ngồi xuống, Bạch Khởi nhìn đầu bếp mập bưng thức ăn ra, nghiêng đầu hỏi Thư Yến: “Anh có đói bụng không?”

“Vẫn ổn?” Thư Yến không hiểu rõ ý anh.

“Có thể không ăn thì đừng ăn.” Bạch Khởi nói.

Lúc trước anh bị câu chuyện “Ngón tay bị cắt đứt” trong “Kinh dị liên hoàn” lừa một vố, có bóng ma tâm lý với đồ ăn trong phim kinh dị.

Thư Yến hơi căng thẳng: “Anh cảm thấy đầu bếp có vấn đề, sợ anh ta động tay động chân trong đồ ăn à?”

“Cũng chưa chắc.” Bạch Khởi chau mày lại, cảm thấy cần phải nói rõ ràng, “Anh hoàn toàn có thể không nghe lời tôi, bởi vì tôi không có nhiều căn cứ, tất cả suy luận của tôi hiện giờ đều chỉ dựa trên những lời người nói hư vô, bất kể lời của Lâm Ngưng Sương hay là lời của đầu bếp đều là lời người nói, không phải chứng cứ, không thể xác minh được, anh phải biết, so với chứng cứ giấy trắng mực đen, lời người nói là khó tin nhất, lòng người là khó đong đếm được nhất, một khi có manh mối và bất cứ thông tin nào trái ngược lại với những điều đã biết, tôi sẽ lật đổ toàn bộ quan điểm trước mặt, tôi chỉ cân nhắc cho sự an toàn của hai chúng ta, lựa chọn phương pháp ổn thỏa nhất, thậm chí nhạy cảm tới mức thần hồn nát thần tính thần kinh như vậy.”

Thư Yến không hiểu: “Thần hồn nát thần tính? Thần kinh như vậy? Bạch Khởi à, anh không cần phải nói những lời chế giễu bản thân như vậy.”

Bạch Khởi lắc đầu: “Tôi không hề chế giễu bản thân, anh biết vì sao tôi định không ăn cơm tối không?”

“Vì sao?” Thư Yến luôn không theo kịp mạch suy nghĩ của Bạch Khởi.

Bạch Khởi không trả lời mà hỏi ngược lại: “Có bao nhiêu diễn viên tới đây?”

“Mười ba người.”

“Trước đó tôi đã giải thích với anh ý nghĩa con số 13 này rồi, anh còn nhớ không?”

“Nhớ chứ, anh nói đến Jesus, anh nói kẻ phản bội lừa Jesus là môn đồ thứ 13 của Jesus, bữa tối ấy có tổng cộng 13 người――”

Loading...