Song Trùng - Chương 233

Cập nhật lúc: 2025-03-23 22:30:03
Lượt xem: 2

"Cô có trông thấy rõ dáng vẻ người kia thế nào không?" Người cất tiếng hỏi là bạn gái của Tiêu Nhất Cảnh.

Lâm Ngưng Sương trầm mặc một lúc, có lẽ đang cố gắng nhớ lại. Đột nhiên bà cất cao giọng lên: "Là một người đàn ông!"

"Sao mẹ biết được?" Tiêu Nhất Cảnh hỏi.

"Cái bóng, mẹ không trông thấy rõ bộ dạng, nhưng cái bóng kia đi giày da, đó là giày của đàn ông."

Tiêu Nhất Cảnh nói: "Vậy là có một người đàn ông muốn ra tay với một phu nhân. Phu nhân kia rất sợ hãi, liều mạng cầu xin tha thứ, nhìn anh ta tới gần từng chút một, bản thân mình thì vô lực lùi về phía sau? Hình ảnh như vậy sao?"

"Đúng là như vậy." Lâm Ngưng Sương bổ sung thêm, "Người phụ nữ rất đẹp, trông hẵng còn trẻ tuổi. Cô ta chính là người mẹ sử dụng thông linh cảm ứng được, cho nên cô ta là quỷ, nhất định là con quỷ trong căn nhà."

"Cô à, theo cô tuyệt quá!" Bạn gái Tiêu Nhất Cảnh vui vẻ nịnh nọt.

Lâm Ngưng Sương mỉm cười, dường như rất đắc ý. Bà cất cao giọng: "Trước mắt chỉ biết những điều này, từ từ đợi có nhiều manh mối hơn. Thông linh thường có điểm căn cứ, sẽ lấy được tin tức thì cũng cảm ứng được nhiều hơn, thậm chí có thể nói chuyện trực tiếp với quỷ. Nói không chừng tuyến chính của bộ phim này là giúp quỷ nữ giải thoát, đương nhiên cũng không loại trừ khả năng bóng đen chỉ quỷ nam, sau khi c.h.ế.t đi vẫn ám hại quỷ nữ. Có khả năng chúng ta phải trợ giúp quỷ nữ chiến thắng quỷ nam."

"Năng lực này cừ quá."

"Con đừng hâm mộ. Mấy đứa mới vào không lâu, ở lâu rồi cái gì cũng có. Cô chẳng qua là từng trải thôi." Lâm Ngưng Sương nói.

Ba người nói thêm mấy câu, Lâm Ngưng Sương bảo rằng: "Mẹ hơi khó chịu, muốn nghỉ ngơi một chút. Hai đứa đi dạo chơi, tìm kiếm manh mối đi. Đến giờ ăn tối mẹ sẽ ra."

Tiêu Nhất Cảnh tuân theo.

Bạch Khởi thầm nghĩ, "Đến sớm không bằng đến đúng lúc," anh âm thầm ghi nhớ lời ba người nói chuyện với nhau, rồi nói: "Anh à, chúng ta về thôi."

Về rồi ngẫm nghĩ nội dung lời nói cũng chưa muộn.

Bạch Du Hằng: "Được rồi."

Họ đang định quay về, thì trong gian phòng yên tĩnh lại vang lên đoạn đối thoại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-233.html.]

"Mẹ à, mẹ định làm gì với Bạch Khởi bây giờ?" Giọng Tiêu Nhất Cảnh có phần dè dặt.

Bạch Du Hằng khựng lại.

Nhắc tới cái tên này, Lâm Ngưng Sương lạnh lùng nói: "Trước mắt chúng ta thăm dò kịch bản, vạch trần chân tướng, những chuyện khác tạm thời gác sang một bên."

"Mẹ à..." Tiêu Nhất Cảnh có vẻ không cam lòng.

Lâm Ngưng Sương cười khẩy một tiếng: "Nó biết mẹ tới, nhất định không dám làm gì trước mặt mẹ. Trước mắt mẹ để nó sống thêm mấy ngày, đợi giải quyết được mối nguy tiềm tàng rồi, đến khi đó chúng ta xử lý nó sau cũng chưa muộn. Nó có tiềm lực đến mấy thì cũng chỉ là một tân binh, mới qua được mấy phó bản thôi chứ? Đến đạo cụ mà cũng có vẻ như không có gì, cái thứ lông còn chưa đủ dài, biết mẹ tới đây rồi, còn dám tham gia phim này, lá gan cũng to thật đấy, tự tìm đường c.h.ế.t thì đừng có trách mẹ."

Tiêu Nhất Cảnh bật cười, dường như rất hả hê.

【Khụ khụ khụ, "không dám lòe trước mặt mẹ"】

【Bẽ mặt chưa hahahaha thím có biết người ta cách thím một bức tường không thế?】

【Hahahaha Khởi Cưng múa tới dưới mí mắt bả rồi mà bả không biết】

Tiêu Nhất Cảnh: "Không phải ảnh đế cho tên ấy đạo cụ rồi hay sao?"

Lâm Ngưng Sương nói: "Cực Nguyên cho nó đạo cụ, nhưng có thu phục được hay không lại là một chuyện khác, thu phục được thì sao, chỉ là đạo cụ phẩm chất "tì vết không che được ánh ngọc" thôi mà, lợi hại tới mức nào cơ chứ? Trước mắt tổng cộng lại nó chỉ có một cái buff may mắn thôi mà, có tác dụng quái gì?"

Tiêu Nhất Cảnh: "Vậy bộ phim cương thi trước đó thì sao? Hình như tên ấy cũng giành được đạo cụ thì phải, nhưng cuối cùng lại chọn ẩn giai đoạn lựa chọn đi..."

"Cũng chỉ là đạo cụ phẩm chất "Tì vết không che được ánh ngọc" thôi mà, độ mạnh bị giới hạn, hơn nữa đạo cụ sản xuất trong phim cương thi khả năng cao là đạo cụ chuyên môn của phim này, nói không chừng nó không mang vào được," Giọng Lâm Ngưng Sương dần trở nên mất kiên nhẫn, "Đồ vô dụng, để tâm đến nó tới như vậy à? Sợ nó lắm à?"

Tiêu Nhất Cảnh lập tức phủ nhận: "Không ạ!"

Sắc mặt Bạch Khởi sa sầm lại. Lâm Ngưng Sương biết rõ ràng tình huống của anh, cũng hoàn toàn chính xác. Đối với Lâm Ngưng Sương mà nói, số điểm tích lũy phải bỏ ra để xem phim anh đóng chỉ là hạt cát trong sa mạc, nhưng với anh mà nói, để xem phim người khác đóng lại vô cùng đắt đỏ. Nói thẳng ra là anh nghèo, nghèo đến mức tin tức thu thập được không ngang nhau. Anh vốn không có đủ điểm tích lũy để đi điều tra thông tin của người khác.

"Chúng ta trở về nhé?" Bạch Du Hằng hỏi.

Bạch Khởi đồng ý, lại hỏi: "Anh à, anh nói xem nếu như Lâm Ngưng Sương muốn hại em, bà ta sẽ dùng cách gì để đạt được mục đích?"

Loading...