Song Trùng - Chương 231

Cập nhật lúc: 2025-03-23 22:29:58
Lượt xem: 2

Bạch Khởi cầm chiếc găng tay dùng một lần, bọc chiếc răng vào trong găng tay, buộc chặt miệng rồi cẩn thận gói lại.

"Có thể là răng phụ nữ, đương nhiên không loại trừ khả năng là răng đàn ông. Chiếc răng này rất đẹp đẽ, tinh xảo, hẳn chủ nhân là người rất chú trọng tới ngoại hình răng miệng, chăm sóc răng rất cẩn thận. Hơn nữa cũng không lớn tuổi, răng bị mài mòn ít. Đương nhiên không loại trừ khả năng là răng giả, trước mắt chúng ta không có đủ thông tin, chỉ có thể phỏng đoán."

"Tại sao nó lại nằm trong miệng khỉ?" Thư Yến khó hiểu.

"Có lẽ muốn giấu đi vì một nguyên nhân nào đó." Bạch Khởi suy tư.

"Giấu đi ư?" Thư Yến thắc mắc, "Trái nghĩa với giấu là tìm. Muốn giấu đi, chẳng lẽ vì có người đang tìm kiếm? Vì không muốn nó bị tìm ra, nên mới giấu đi?"

"Không biết nữa, tất cả chỉ là phỏng đoán." Bạch Khởi nói. Anh dừng lại một chút, cảm thấy hơi phiền não, "Để răng ở đâu mới bí mật hơn nhỉ?"

Dù sao thì bọn họ cũng có quan hệ cạnh tranh với các diễn viên khác. Đây có lẽ là đồ vật manh mối, giấu đi là tốt nhất, để ở trong phòng không thể đảm bảo sẽ không có người đi vào.

Thư Yến suy nghĩ mấy giây, sắc mặt hơi kì lạ: "Tôi có một chỗ để giấu nó."

Bạch Khởi nhìn về phía anh ta.

"Trên người tôi có vảy, giấu dưới vảy sẽ không bị rơi ra." Thư Yến nói.

Bạch Khởi khẽ ho một tiếng: "Được rồi."

Anh đưa đồ vật kia ra, Thư Yến giấu nó kỹ càng.

Bạch Khởi đang muốn điều tra bốn phía xung quanh trong lúc đợi cơm tối, điện thoại lại đột nhiên đổ chuông báo.

【Quản lý của bạn gửi cho bạn một tin nhắn.】

"Là Vỹ Bách." Bạch Khởi nói.

Bạch Khởi ấn mở ra, Thư Yến tới gần xem cùng.

Vỹ Bách: "Anh à!! Em biết năng lực đặc thù của Lâm Ngưng Sương rồi!!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-231.html.]

Trong phim, quản lý có thể giao tiếp với diễn viên trong một thời gian ngắn. Đây là lần đầu tiên Bạch Khởi sử dụng chức năng này.

Giọng Vỹ Bách rất kích động. Diễn viên cũng cần phải bỏ ra điểm tích lũy để quan sát những bộ phim mà diễn viên khác từng đóng, tương đương với việc bỏ điểm tích lũy ra để mua tin tức của đối thủ. Hiện tại họ rất nghèo, Vỹ Bách chỉ có thể đi hỏi han tin tức từ những người quản lý khác, đương nhiên chưa chắc người ta đã muốn nói ra.

Bạch Khởi: "Mua à?"

Vỹ Bách: "Vâng! Trước đó em tham gia bộ phim cương thi phẩm chất cẩu thả, kiếm được một chút điểm tích lũy vừa đủ để xem bộ phim phẩm chất "Tì vết không che được ánh ngọc". Trong bộ phim ma kia, Lâm Ngưng Sương có năng lực "Thông linh". Bà ta dùng nhiều lần, xem ra không giống như bị hạn chế lượt sử dụng, có lẽ là một năng lực đặc thù vĩnh viễn, cảm giác hẳn là một đạo cụ rất lợi hại ban cho. Bà ta và Tiêu Nhất Cảnh đều có sở trường phim ma."

Bạch Khởi cảm thấy hứng thú, anh hỏi: “Bà ta dùng thế nào?”

Vỹ Bách: “Đại khái là, nếu trong vị trí họ ở có linh thể, bà ta có thể cảm ứng được. Sau đó thông qua hình ảnh hồi tưởng thu hoạch được một vài tin tức, cũng có thể là nhờ giao lưu trực tiếp với ma quỷ. Em không rõ hình thức cụ thể lắm, bộ phim kia để lộ rất ít thông tin.”

Bạch Khởi lập tức quay đầu hỏi Thư Yến: “Trong phim ngôi nhà bị ám nhất định có ma quỷ phải không?”

Anh chỉ muốn xác nhận, thuận thế thúc đẩy khả năng tư duy logic và hành động của đối phương.

“Theo lẽ thường là có.” Thư Yến biết Bạch Khởi tư duy nhanh, mình không thể động não phỏng đoán xem anh nghĩ gì, anh hỏi gì liền trả lời nấy.

Bạch Khởi: “Vậy nếu anh có khả năng thông linh, anh vừa mới vào đây, liệu có nhân lúc không có người, lập tức sử dụng năng lực này không?”

Thư Yến ngẫm nghĩ: “Nhất định tôi sẽ làm như vậy.”

Bạch Khởi khoan thai đứng dậy, anh đảo mắt nhìn quanh phòng, cuối cùng ánh mắt dừng trên chiếc cửa sổ đóng chặt và cánh cửa gác mái trên đỉnh đầu.

Dù sao cũng đang rảnh rỗi, thay vì ngồi không chờ đợi không bằng thử xem sao, xem có thể thu hoạch được tin tức nào không. Bạch Khởi nghĩ như vậy, anh lập tức mở cửa sổ ra, hướng mắt nhìn xuống dưới.

Đường ống nước của căn nhà này thẳng đứng, có thể bám tay vào. Một cánh tay không đủ để với tới khoảng cách giữa đường ống nước và cửa sổ phòng bên, nhưng chắc chắn chiều dài chân là đủ. Chỉ cần sải một bước là có thể qua được. Vả lại cũng chỉ là tầng ba, anh trai anh ngã cũng không mất mạng được.

Ban nãy anh cẩn thận quan sát, Tiêu Nhất Cảnh, Lâm Ngưng Sương và bạn gái Tiêu Nhất Cảnh ở cùng một phòng, là gian phòng ngoài cùng bên tay trái, cách chỗ bọn họ một gian phòng, mà gian phòng bên cạnh họ là của Hứa Thanh.

Bạch Khởi nói: "Anh qua phòng Hứa Thanh ở bên cạnh để làm quen, xem có thể nghe ngóng được tin tức bên phòng Lâm Ngưng Sương hay không. Không được thì cố gắng đánh lạc hướng Hứa Thanh, nhớ che cửa sổ."

Thư Yến ngơ ngác. Anh không hiểu mấy cái này, chỉ có thể bất chấp nhận lời: "Thế còn anh?"

Loading...