Song Trùng - Chương 230

Cập nhật lúc: 2025-03-23 22:29:22
Lượt xem: 0

Bạch Khởi có khứu giác rất nhạy bén, anh cảm thấy trong nhà có mùi gì đó là lạ, khó tả.

Thư Yến đứng bên cạnh, giậm chân xuống sàn nhà: "Hình như đây là nhà gỗ."

Bạch Khởi gật đầu. Những ngôi nhà bị ám trong phim thường là nhà gỗ, điều này cũng dễ hiểu. Bước chân trên nền gạch men chỉ phát ra âm thanh nhỏ nhẹ, nhưng đi trên sàn gỗ sẽ tạo ra tiếng động lớn hơn, rất thuận tiện cho ma quỷ cố ý tạo ra những tiếng động hù dọa người. Đây là một mánh khóe phổ biến trong các bộ phim về đề tài nhà bị ám.

Đầu bếp mập dặn dò xong, nói: "Tôi sẽ dẫn mọi người lên phòng cất hành lý trước."

Anh ta hơi ngượng ngùng: "Tôi không ngờ lại có nhiều người tới như vậy. Chỗ tôi chỉ có tổng cộng bảy gian phòng, nên phiền mọi người chia nhóm hai người ở chung."

Thư Yến nhìn về phía Bạch Khởi: "Chúng ta ở cùng một phòng nhé."

Bạch Khởi không có ý kiến gì.

Mười ba người, bảy căn phòng, chắc chắn sẽ có một người phải ở riêng một phòng. Không ai muốn lẻ loi một mình cả, thế là mọi người nhanh chóng hợp thành nhóm hai người, hoặc ba, bốn người chen chúc trong một phòng. Cuối cùng, chỉ còn lại một mình Hứa Thanh, nhưng cậu ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt chẳng thèm để tâm.

Đầu bếp mập nhìn đồng hồ: "Nếu không có vấn đề gì, sau khi thu dọn xong, sáu rưỡi chúng ta bắt đầu ăn tối. Tôi sẽ chuẩn bị kịp thôi, đảm bảo đồ ăn phong phú, mọi người sẽ rất hài lòng."

Bạch Khởi nhìn chằm chằm vào gương mặt người đầu bếp. Anh cứ có cảm giác trong nụ cười hòa ái, chân thành của anh ta lại ẩn chứa vẻ gì đó quỷ dị, bất thường.

"Sao vậy?" Thư Yến đứng bên cạnh hỏi.

"Không có gì." Bạch Khởi chau mày, không nói gì thêm.

Đầu bếp mập chia chìa khóa xong đi về phía phòng bếp. Bạch Khởi cầm chìa khóa lên chỗ ở của họ, Thư Yến thì đi xuống lấy hành lý.

Phòng cho khách đều ở tầng ba, bảy gian phòng cách xa nhau ở hai bên hành lang.

Căn phòng của Bạch Khởi nằm ở hành lang bên trái.

Ở mép hành lang có mấy chiếc bình hoa còn cao hơn người, Bạch Khởi đi tới, nghiêng mình trốn sau bình hoa.

Anh ẩn thân mình, nhìn Tiêu Nhất Cảnh và Lâm Ngưng Sương bước vào gian phòng ngoài cùng bên trái, Hứa Thanh thì tiến vào gian phòng chính giữa bên trái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-230.html.]

Bạch Khởi ghi nhớ căn phòng của từng người, đợi mọi người vào trong phòng cả rồi mới ra khỏi chỗ bình hoa, làm như không có việc gì, lấy chìa khóa ra.

【Trời ơi, Khởi Khởi đề phòng nặng như vậy.】

【Kinh dị quá đi à.】

Lúc bấy giờ Thư Yến cũng mang đồ đạc lên.

Bạch Khởi mở cửa, trong phòng đặt hai chiếc giường, xem như cũng sạch sẽ. Sau khi bọn họ phân chia giường ngủ, Thư Yến đứng bên cửa sổ đột nhiên kêu lên: “Bạch Khởi à, anh qua đây đi.”

Bạch Khởi tiện tay đóng cửa lại, đi tới nhìn. Trong chiếc tủ quần áo thấp rộng đặt một món đồ trang trí màu đen sì. Từ đằng sau nhìn vào giống như một quả dừa cháy khét, đen thui, phía trên còn có lông. Đỉnh vỏ dừa bị cắt bỏ, bên trong trống rỗng, giống như một chiếc cốc đáy tròn. Trên vỏ dừa còn bọc nhiều vòng băng dính trong suốt, bên trong chứa nước. Nước tỏa ra mùi hương thoang thoảng, có lẽ là nước hoa. Trong nước cắm một bó hoa hồng tươi đẹp.

Xem ra quả dừa được dùng làm bình hoa.

Bạch Khởi quay "vỏ dừa" lại, đồng tử mắt anh co rút lại. Thư Yến cũng bị dọa, lùi lại một bước.

Đó là một cái đầu khỉ. Bình hoa được làm từ đầu khỉ! Những chỗ rỉ nước ra như mắt, mũi, miệng đều bị dán kín bằng băng dính. Cái miệng và phần xương lông mày nhô ra trông rất âm trầm, đôi mắt đen sì phát ra ánh sáng đáng sợ, đang nhìn chằm chằm về phía Bạch Khởi.

"Chuyện này là sao?" Thư Yến cau mày, "Dùng thứ này làm bình hoa ư?"

Bạch Khởi không nói gì. Anh lấy chiếc găng tay dùng một lần trong túi vật phẩm tùy thân ra. Với sự giúp đỡ của Thư Yến, anh bóc lớp băng dính dán trên đầu khỉ. Nước bên trong lập tức chảy ào ra. Bạch Khởi dùng ngón tay sờ vào, cạo một lớp tro cháy đen trên đầu khỉ. Anh nhìn tro đen dính trên găng tay, nói: "Hình như cái đầu khỉ này đã từng bị lửa đốt."

"Bị đốt cháy? Nướng qua?" Thư Yến nhất thời không thể nghĩ ra công dụng và lai lịch của cái đầu khỉ này.

Tạm thời Bạch Khởi cũng chưa thể lý giải được tình huống này là sao.

Anh tiếp tục kiểm tra. Khi anh mở miệng của cái đầu khỉ ra, bàn tay anh đột nhiên dừng lại.

"Sao vậy?" Thư Yến nhận thấy có điều bất thường, liền tiến tới nhìn.

Bên trong miệng của cái đầu khỉ có một chiếc răng trắng nhuốm m.á.u nằm giữa chiếc lưỡi mềm.

Bạch Khởi lấy chiếc răng dính m.á.u kia ra, đặt vào lòng bàn tay xem xét kỹ lưỡng. Chân mày anh cau lại: "Có lẽ đây là răng người."

Thư Yến "Ồ" một tiếng, cẩn thận đếm số răng trong miệng khỉ. Anh ngẩng đầu lên nhìn Bạch Khởi, sắc mặt trở nên nghiêm trọng: "Con khỉ không thiếu một chiếc răng nào. Có lẽ đây là răng người thật, lại còn dính m.á.u nữa. Máu ở đâu ra vậy? Chẳng lẽ là bị nhổ ra?"

Loading...