Song Trùng - Chương 23
Cập nhật lúc: 2025-03-23 17:50:29
Lượt xem: 5
"Nhanh gấp ba lần á? Má nó ơi!" Vỹ Bách không nhịn được mà chửi thề. "May mà tối qua chúng ta đã đi ngủ. Nếu không thì ban ngày chỉ có mấy tiếng, vừa phải điều tra, vừa phải ngủ bù..."
Bạch Khởi tính toán. Giờ làm việc là từ mười giờ đêm đến năm giờ sáng (bảy tiếng). Ban ngày có mười bảy tiếng, nhanh gấp ba lần, có nghĩa là họ có hơn năm tiếng để tự do hoạt động.
Thời gian cấp bách. Họ có rất nhiều việc cần phải làm.
...
Đến phòng quan sát, Bạch Khởi ngồi trước máy tính, thành thạo mở đoạn ghi hình trước khi Trương Nhĩ chết.
Vỹ Bách không giúp được gì, ngồi bên cạnh, không nhịn được hỏi: "Anh Bạch à, rốt cuộc anh và Quách Phàm đã xảy ra chuyện gì trong thang máy?"
Bạch Khởi hờ hững đáp: "Hắn ta bị quỷ giết."
Vỹ Bách sững người hai giây, hết sức kinh ngạc: "Anh Bạch, anh thấy quỷ rồi á?!"
Cậu vội vàng chạy đến trước mặt anh để hỏi han.
"Ừ," Bạch Khởi khẽ gật đầu, "Là quỷ cái. Tôi chắc chắn chính ả ta là oán linh váy đỏ trong tên phim."
Tim Vỹ Bách đập thình thịch liên hồi.
Đoạn ghi hình được mở ra, nhưng thật đáng thất vọng, trong hình chỉ có Trương Nhĩ . Ả quỷ cái dường như không được ghi lại.
Camera không ghi lại được hình ảnh của ma nữ. Bạch Khởi ngẫm nghĩ một lát rồi quyết định vẽ lại. Anh đẩy Vỹ Bách: "Lấy giấy bút cho tôi."
Vỹ Bách vội vàng chạy đi lấy rồi đưa giấy bút cho anh.
Bạch Khởi nhận lấy giấy bút, thuận miệng hỏi: "Trước đó cậu bảo trông thấy tay ma, bàn tay nó như thế nào?"
Vỹ Bách ngẩn người ra mấy giây, cố gắng nhớ lại: "Là tay ma nữ, làn da rất đẹp... ừm, ngón tay dài, sơn móng màu đỏ."
Bạch Khởi đáp: "Ừ. Bàn tay của ả quỷ cái mà tôi nhìn thấy lúc ở trong thang máy cũng như vậy, cho nên chắc hẳn là cùng một con. Trước mắt, trong bộ phim kinh dị này chỉ có hai con quỷ. Một là quỷ cái trong thang máy, chỉ có thể g.i.ế.c người trong thang máy, nhưng dường như có thể giở trò ở bên ngoài thang máy."
"Con còn lại chính là quỷ con mà chúng ta thấy tối hôm qua. Con quỷ con này có thể hoạt động tự do trong tòa nhà. Trước mắt xem ra nó mạnh hơn con quỷ cái kia, bởi vì chỉ cần chúng ta không để ý đến con quỷ cái kia, không đến gần thang máy thì có thể tránh được nguy hiểm."
Bạch Khởi bình tĩnh nói, tay vẫn không ngừng vẽ.
Vỹ Bách gật gù liên tục. Mạch suy nghĩ hỗn loạn của cậu lập tức trở nên rõ ràng.
Bởi vì mắt mù nên đôi tai cậu rất thính. Nghe thấy tiếng bút sột soạt trên mặt giấy, cậu hỏi: "Anh Bạch à, anh đang vẽ gì thế?"
Bạch Khởi: "Vẽ ma quỷ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-23.html.]
Vỹ Bách ngồi không yên: "Vãi, anh Bạch anh còn biết vẽ nữa á?"
Bạch Khởi thuận miệng đáp: "Chỉ phác thảo sơ ."
Vỹ Bách khẽ thở phào: "Thế thì còn được. Không thì tổn thương người ta quá."
【May mà cậu ta mù, không nhìn thấy gì hết ha ha ha ha】
【Lại bắt đầu lừa người rồi, cười c.h.ế.t mất ha ha ha ha】
Mấy phút sau, trên trang giấy trắng đã xuất hiện hình ảnh một con quỷ cái.
Rõ ràng chỉ là một bức ký họa, nhưng bộ dạng dữ tợn đáng sợ của quỷ cái như thể nổi lên khỏi trang giấy.
Thông qua gương mặt méo mó biến dạng của quỷ cái, Bạch Khởi tìm ra được đặc điểm ngũ quan cơ bản của ả. Rồi từ đó, anh phác họa lại dung mạo của ả trước khi c.h.ế.t - là một cô gái trẻ xinh đẹp động lòng người.
Làn da trắng nõn, dáng người nở nang, mái tóc suôn dài, đôi mắt to tròn, bờ môi đầy đặn, trên khóe môi có một nốt ruồi đen.
Có lẽ khi còn sống, ả đã mang thai.
Bạch Khởi khoanh tròn hai chữ "mang thai".
Cách c.h.ế.t của Quách Phàm và Trương Nhĩ gần như giống hệt nhau, đều là tim và phổi bị nhét vào bụng, khiến cái bụng trướng lên như phụ nữ mang thai.
Bụng của quỷ cái cũng bị xé toạc ra, phần bụng nhão xuống. Nếu ả thực sự đã mang thai, có lẽ số tháng không nhỏ. Đồng thời, không thấy đứa trẻ trong bụng đâu.
Bạch Khởi xoay bút như đang suy tư điều gì đó. Con quỷ con chỉ cao bằng đầu gối anh... rất có thể là con của ả.
Bây giờ anh chỉ cần điều tra rõ xem rốt cuộc mười tám năm trước tòa nhà này đã xảy ra chuyện gì. Có lẽ có thể giải đáp được bí ẩn.
Bạch Khởi giải thích sơ qua với Vỹ Bách.
Vỹ Bách vắt óc suy nghĩ một hồi, đột nhiên phấn khích: "Anh Bạch à, anh nghĩ xem có phải ả quỷ cái kia là con giáp thứ mười ba không? Bà chủ ganh ghét nên nghĩ cách mời ả ta tới tòa nhà, g.i.ế.c ả trong thang máy. Sau đó, vẫn chưa hả giận, tự tay m.ổ b.ụ.n.g đứa trẻ ra, nuôi cổ trùng trên người đứa bé, để đám côn trùng buồn nôn kia cắn c.h.ế.t đứa bé."
Bạch Khởi không đưa ra ý kiến, anh nhìn chằm chằm vào ngón trỏ đã khép lại của mình đến đờ người ra.
Suy đoán của Vỹ Bách nghe có vẻ logic và chặt chẽ, nhưng lại bỏ qua một điều hết sức quan trọng - rốt cuộc con cổ trùng này có tác dụng gì?
Bạch Khởi mơ hồ cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.
"Xoẹt" một tiếng, không có dấu hiệu báo trước, một giọt m.á.u nhỏ xuống bức tranh trong tay Bạch Khởi, từ từ lan ra.
Bạch Khởi không thể tin được đưa tay lên sờ. Anh bị... chảy m.á.u mũi.
Sống hai mươi mốt năm trên đời, đây là lần đầu tiên anh bị chảy m.á.u mũi.