Song Trùng - Chương 22
Cập nhật lúc: 2025-03-23 17:50:27
Lượt xem: 9
Ma nữ bám trên trần thang máy, chiếc váy đỏ tươi dính đầy m.á.u bên trên, cái bụng nhão xuống, phần bụng bị xé toạc ra, như cái vỏ sò hở miệng, một nửa đoạn ruột lắc lư trên không trung, như thể có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Dưới mái tóc xõa rối bời là gương mặt mục nát hư thối, đôi mắt lồi lên, trong mắt không có lòng đen, chỉ có tròng trắng đã đục ngầu.
"Cứu... cứu mạng!" Quách Phàm chật vật gằn từng chữ. Chỉ trong chốc lát, gương mặt vì ngạt thở mà tím như củ hành tây.
Bạch Khởi thờ ơ như không, vẻ mặt hờ hững, cứ như thể ma nữ trước mặt và t.h.i t.h.ể dưới chân không hề tồn tại.
Con mắt trên lưng Quách Phàm càng chớp nhanh hơn, lóe ra ánh đỏ quỷ dị mà yếu ớt, giống như một đốm radar. Một khi đã tìm được con mồi, nó lập tức nhìn chòng chọc, đến khi con mồi c.h.ế.t đi rồi mới bằng lòng buông tha.
"Con mắt quỷ Satan, đó là tên của nó à?" Bạch Khởi nhớ rõ lúc nãy Quách Phàm vừa thốt lên cái tên này.
"Quỷ Satan." Bạch Khởi nghiền ngẫm ý nghĩa của cái tên này. Trong thoáng chốc, tâm trí anh sáng như gương. Anh khẽ cười: "Nếu là tế phẩm hiến cho A Phiêu, vậy tôi không làm phiền A Phiêu thưởng thức."
(A Phiêu: Ma quỷ)
Anh cởi chiếc găng tay trắng đã nhuốm m.á.u ra, bình thản lùi lại một bước, liếc mắt nhìn Quách Phàm sắp c.h.ế.t đến nơi, nở một nụ cười chân thật: "Nhờ có tinh thần chủ động hiến dâng của anh mà tôi mới có thể nhìn rõ bộ mặt của con ma."
"Đừng buồn, mặc dù anh c.h.ế.t rồi, nhưng tinh thần quên mình vì người khác của anh sẽ còn mãi."
Ma nữ đặt tay lên bụng Quách Phàm. Vài giây sau, Quách Phàm nhận lấy kết cục giống như Trương Nhĩ - t.h.i t.h.ể còn chưa kịp nguội.
Máu và nước mắt của Quách Phàm tuôn trào. Đến khi chết, hắn mới hiểu ra rằng người trước mắt hắn đây còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.
Trong giây phút cuối cùng, trong con ngươi của hắn phản chiếu hình ảnh chiếc thang máy lấm lem m.á.u bẩn, và chàng trai áo quần thẳng thớm đứng gần đó đang mỉm cười.
Khán giả theo dõi bộ phim đã xôn xao như ong vỡ tổ:
【Má nó ơi, Quách Phàm cứ thế mà c.h.ế.t á?!!】
【Trời ạ, mới đêm đầu tiên mà Quách Phàm đã tự hại c.h.ế.t mình!】
【Đáng đời! Năng lực không bằng người ta, còn bày đặt mất mặt. Lại còn bị một người mới g.i.ế.c ngược lại nữa chứ.】
【Oa, thấy c.h.ế.t mà không cứu. Anh giai này hơi... biến thái, cơ mà tôi thích!】
【Cậu ta phản ứng nhanh thật đấy. "Thần không biết quỷ không hay" mà đã dán được lên lưng người ta rồi. Nghĩ lại thôi cũng thấy nổi da gà. Đúng là cái mặt sinh ra để lừa người mà!】
【Nhìn người ta c.h.ế.t mà vẫn tươi cười được. Má ơi, cái sự tương phản này biến thái quá!】
【Người mới này tố chất tâm lý tốt thật đấy. Má nó ơi, ở chung một chỗ với ma lâu như vậy mà hoàn toàn không để ý.】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-22.html.]
【Cậu ta hành Quách Phàm như vậy, chắc chắn là đắc tội với quản lý của Quách Phàm rồi... Cảm thấy sẽ có phiền phức đây.】
...
Bên ngoài thang máy, nhóm người mới trở nên hỗn loạn.
Cậu chàng đen gầy chỉ vào thang máy, run giọng nói: "Sao cửa thang máy đột nhiên đóng lại thế này..."
" anh Quách và người mới kia chắc chắn sẽ không tự động đóng cửa đâu. Dù sao thì không ai muốn ở trong thang máy kín mít cả. Vậy nên chỉ có thể là... ma!!" Cô gái người mới lên tiếng, môi không ngừng run rẩy.
"Vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta có nên làm gì đó không...?"
"Nhưng trong đó có ma mà..."
Nhóm người mới rơi vào trạng thái hoảng loạn. Nhưng Vỹ Bách thì bình tĩnh ngồi bên cạnh, thậm chí còn muốn bắt chéo chân. Nhưng cảm thấy đắc ý quá thì không hay, cuối cùng đành phải nhịn xuống.
"Keng" một tiếng, cửa thang máy đột nhiên mở ra.
Đám người mới nín thở, vô thức ôm chặt lấy vai mình, cơ thể cứng đờ.
Họ nhìn thấy chàng trai người mới nhã nhặn kia bước ra, hít sâu một hơi, nặng nề nói: " anh Quách của mọi người... đã c.h.ế.t rồi."
"Sao cơ?" Nhóm người mới kinh ngạc thốt lên. Gương mặt ai nấy đều tái mét. Quách Phàm là diễn viên cũ duy nhất trong nhóm họ, vậy mà lại c.h.ế.t ngay trong đêm đầu tiên.
Vỹ Bách cũng ngây người ra. Cậu không hề lo lắng cho Bạch Khởi, nhưng không ngờ Quách Phàm lại c.h.ế.t trước.
Bạch Khởi im lặng mấy giây, rồi buồn bã nói: "Trong lúc anh ấy quyết chiến với con ma, anh ấy đã anh dũng hy sinh."
【Má nó ơi, đểu thật! Chơi kiểu này ai mà độ nổi!】
【Trời ạ, không một kẽ hở nào luôn!!】
【Ha ha ha, cười c.h.ế.t mất! Anh dũng hy sinh, kính dâng thân mình.】
Bạch Khởi vừa dứt lời, không để ý đến tiếng gào thét suy sụp của đám người mới, anh đi đến trước mặt Vỹ Bách: "Đi, theo tôi lên tầng quan sát một chuyến."
Vỹ Bách lập tức đứng dậy, vội vã đuổi theo sau. Vừa đi, cậu vừa nhỏ giọng hỏi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trong thang máy.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên ――
【Tiến độ kịch bản đã được cập nhật. Các diễn viên đã kết thúc ngày làm việc đầu tiên và chính thức được tan ca.】
【Hiện tại, các diễn viên bước vào khoảng thời gian tự do. Để tránh khán giả mất kiên nhẫn, thời gian ban ngày sẽ trôi nhanh gấp ba lần bình thường. Mong các diễn viên nắm bắt thời gian và quay trở lại công ty làm việc đúng giờ.】