Song Trùng - Chương 217
Cập nhật lúc: 2025-03-23 22:28:56
Lượt xem: 4
Trên mặt kính xanh lục đối diện phản chiếu gương mặt méo mó xấu xí của Vô Diện.
Ánh mắt Bạch Du Hằng hững hờ, tiện tay đẩy một cái, đẩy t.h.i t.h.ể Vô Diện ra nằm giữa những t.h.i t.h.ể kia.
Vô Diện chúc đầu ngã vào lẫn trong đó, chẳng khác gì những kẻ đã bị hắn g.i.ế.c chết, thứ nghênh đón hắn là bóng tối vĩnh hằng.
"Thiên tài cô độc tột cùng", anh ta đã c.h.ế.t trong chính trò chơi mình tạo nên.
Kẻ săn đuổi huênh hoang, cuối cùng lại bị chính con mồi của mình g.i.ế.c chết.
[Trời máaaaaaa!!!!]
[Mặc dù em không hiểu nhưng mà nhưng mà!!!!!!!!!!]
[Ngầu quáaaaaaaaa]
[Cái kết này!!!!]
[Tự chui vào rọ, xem hả hê quá!! Bị ngược lâu như vậy!!!]
[Follow ngay! Má ơiiiiii!!!]
[Xin hãy nhận lấy đầu gối của em!!!]
[Em coi như cũng hiểu được đại khái, tự cho rằng mình thông minh sẽ chết, mà ngu thì cũng ngỏm củ tỏi, nói thẳng ra là cửa ải này vẫn phải dựa vào trí thông minh, ôi má ơi!!!]
Ở gian phòng khởi động, nhóm người mới còn sống tập hợp một chỗ, cùng nhau ngẩng đầu nhìn cảnh tượng trên màn ảnh, sắc mặt mỗi người một khác, kẻ thì gượng gạo người lại tươi cười.
Thư Yến trước giờ vẫn luôn kiệm lời cũng không màng tới mọi người bên cạnh, kích động thốt lên: "Anh Bạch bá đạo quá!!"
Tiêu Nhất Cảnh đang được mấy người xum xoe xung quanh tái mét mặt mày, sự phong độ nhã nhặn, bình dị thân thiện trước đó biến mất, trong mắt bấy giờ chỉ còn nỗi oán hận và vẻ âm hiểm.
Tiêu Nhất Cảnh nhìn chòng chọc chàng trai hờ hững và xa cách trên màn ảnh, cảm giác khó chịu thuận thế leo lên, kéo lý trí và tôn nghiêm của hắn đi từng chút, từng chút một.
Thế mà hắn lại thua! Bị thua bởi tên Bạch Khởi mẹ từng nhắc tới!
Đám tân binh vốn nịnh bợ hắn đều luống cuống không yên, bắt đầu giả vờ câm điếc, lặng lẽ né sang một bên, sợ bị liên lụy, trong nháy mắt, chỉ còn một cô gái xinh đẹp đứng cạnh Tiêu Nhất Cảnh.
[Đoạn phim bình thường thích nhất hôm nay lại thấy hơi chán, chắc tại hết cả hồi hộp.]
[Âm mưu của mẹ Tiêu Nhất Cảnh coi như phá sản rồi, haha hả hê quá, bà ta có cho con mình điểm cao, có hối lộ khách mời thế nào cũng không theo kịp Bạch Khởi.]
[Tiếc là em gái của Hứa Thanh không xuất hiện trong gameshow này, tiếc quá đi.]
Hứa Thanh đang ngồi lẩm bẩm một mình trong góc phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-217.html.]
"Huhuhu ảnh đẹp trai quá, em muốn gả cho ảnh!!"
Hứa Thanh đen mặt, bĩu môi nói: "Nếu không phải anh bị người ta cướp mất cơ hội, còn lâu anh mới thua hắn."
"Anh à, anh đúng là đồ ngoài miệng thì chê nhưng trong lòng thì thích, lúc anh ấy nằm vào quan tài, em nghe thấy rõ anh thốt lên "Má ơi siêu đỉnh" trong lòng."
"........." Hứa Thanh không thể nhịn được nữa, mặt đỏ lên trông hơi đáng ngờ, "Em im miệng cho anh nhờ!"
"Anh à, em muốn xin chữ ký của anh ấy."
Bị em gái đu idol làm phiền quá rồi, Hứa Thanh lập tức từ chối: "Không được!"
"Em cứ muốn đấy! Cơ thể này có phần của anh cũng có phần của em, tại sao lại không cho em đi xin chữ ký chứ?"
Hứa Thanh đang tranh cãi với em gái, ở phía bên kia, Tiêu Nhất Cảnh nghiêng đầu liếc nhìn mấy tên tân binh đang tránh xa mình, lạnh lùng nói: "Như vậy là không công bằng, cậu ta được đặc cách thi tiếp, còn tôi lại bị tước mất cơ hội, nếu tôi cũng được đặc cách thi tiếp, nhất định sẽ không thua."
Mấy tân binh khác không muốn đắc tội với Tiêu Nhất Cảnh, gật đầu nói phải, Hứa Thanh thì khoanh tay ngồi đó, khinh thường hừ một tiếng, thầm nghĩ tên Tiêu Nhất Cảnh này đúng là không chịu chấp nhận thất bại.
Ánh mắt Tiêu Nhất Cảnh trở nên lạnh lẽo.
Trong đoạn phim ngắn, màn hình điện thoại của Bạch Du Hằng sáng lên.
[Chúc mừng bạn đã hoàn thành đoạn phim ngắn "Trò chơi trốn tìm", bạn sẽ được dịch chuyển ngay lập tức.]
Bạch Du Hằng quay trở lại phòng chờ.
"Anh à, em đi nhé." Bạch Khởi nói.
"Được rồi."
Thư Yến chen vào chúc mừng, Bạch Khởi mỉm cười đáp lại.
Anh đếm sơ qua, ở đây tính cả anh thì còn lại bảy người, nói cách khác, vì bị gián đoạn giữa chừng, có ba người đã c.h.ế.t trong "Kinh dị liên hoàn".
Đám người mới ồn ào chúc mừng vài câu, Bạch Khởi đáp lại từng người.
Tiêu Nhất Cảnh lạnh lùng nhìn mọi người ở phía bên kia trò chuyện vui vẻ.
Trong lúc chờ kết quả, Bạch Khởi khiêm tốn tìm một chỗ khuất để ngồi dựa lưng một lát, mọi người đều đã biết rõ ai là người đứng đầu, Tiêu Nhất Cảnh cũng không muốn ở lại đây thêm nữa, hắn bỏ điện thoại vào túi rồi đi ra cửa, lúc đi ngang qua Bạch Khởi, đột nhiên dừng bước, hơi nghiêng người cười khẩy nói: "Cậu đừng hòng so sánh với tôi, lần này chỉ là ăn may thôi, đắc ý lắm hả? Diễn giỏi thật đấy."
Bạch Khởi hơi hết nói, nhấc mắt nhìn hắn ta, trong đôi mắt chứa đầy vẻ lạnh lùng: "Anh là ai?"
Hứa Thanh ở bên cạnh trợn tròn mắt.
Tiêu Nhất Cảnh gần như tức điên lên, gân xanh nổi đầy trán, cuối cùng phải cố gắng lắm mới không động tay: "Cậu giỏi lắm."
Bạch Khởi mỉm cười: “Không cần anh nói, tôi biết mà.”