Song Trùng - Chương 216

Cập nhật lúc: 2025-03-23 22:28:54
Lượt xem: 3

Đúng lúc này, Cực Nguyên liếc mắt nhìn sang bà.

Người phụ nữ nhớ lại lúc trước anh ta đã gọi con trai mình là "đồ vô dụng", xấu hổ đến mức muốn độn thổ.

Đúng lúc ấy, điện thoại reo lên, người phụ nữ cúi đầu nhìn, là một tin nhắn của Tiêu Nhất Cảnh: Mẹ ơi, độ khó vượt quá sức con, cũng may là có mẹ, con ra cửa thứ hai trước, nhất định sẽ đứng đầu.

Vẻ mặt người phụ nữ vô cùng khó coi, bà thầm mắng "Đồ vô tích sự", trong lòng vô cùng bực bội, như thể bị mất hết ý chí mà đặt điện thoại xuống bàn, chẳng còn tâm trạng nào để trả lời Tiêu Nhất Cảnh.

Cực Nguyên thấy mọi chuyện đã an bài, liền chấm điểm cao nhất rồi rời đi.

Khi Bạch Du Hằng mở mắt ra, cảnh tượng đầu tiên lọt vào tầm mắt hắn là một màu đỏ của m.á.u bao trùm cả bầu trời.

Vẫn là mê cung quen thuộc có ánh sáng xanh thẫm soi chiếu, điểm khác biệt là ở nơi này, bất luận là mặt kính hay mặt đất, đều có m.á.u đặc quánh dính dấp khắp nơi, vừa ngột ngạt đè nén lại toát lên sự điên cuồng.

[Thế giới trong gương!]

Phía sau có tiếng nước chảy “tí tách”, “tí tách”, Bạch Du Hằng vừa quay đầu lại, đột ngột trông thấy t.h.i t.h.ể treo trên mặt kính.

Thi thể bị treo ngược, cái đầu chúc xuống, một cánh tay rơi xuống vũng m.á.u dưới đất, Bạch Du Hằng chau mày tiến lên dò xét, phát hiện cánh tay của t.h.i t.h.ể này bị giật mạnh xuống.

Chỗ tay đứt lìa vẫn còn đang rỉ máu.

“Anh à, trông người này khá quen mắt.”

Bạch Du Hằng túm mái tóc của người treo lủng lẳng kia lên để nhìn gương mặt anh ta, chính là Mập.

Bạch Du Hằng lấy khăn trong túi áo ra lau m.á.u trên ngón tay, lần theo bản đồ mê cung trong trí nhớ để đi về phía trước, cứ đi được mấy bước là hắn lại trông thấy một thi thể.

Nơi này có t.h.i t.h.ể vẫn còn mới, cũng có t.h.i t.h.ể đã thối rữa hơn nửa.

Thế giới bên ngoài thực tế thì sạch sẽ, còn thế giới bên trong gương mới là địa ngục m.á.u tươi.

Bạch Du Hằng như có điều suy tư, chắc hẳn “quỷ gương” dựa vào năng lực đặc thù của mình để g.i.ế.c người ở thế giới thực, sau đó kéo t.h.i t.h.ể vào trong gương để che giấu.

“Anh à, anh không phát ra tiếng bước chân.” Bạch Khởi nói.

Lúc này Bạch Du Hằng mới chú ý tới điều này, trước đó hắn không để ý đến đây.

Hắn dừng lại một chút, sắc mặt có vẻ kỳ lạ: “Hình như anh có khả năng dịch chuyển.”

Bạch Khởi chậc một tiếng.

[Vậy là biến thành quỷ rồi à?]

[Cảm giác rất mạnh mẽ.]

“Chắc chắn Vô Diện ở đây ――” Bạch Du Hằng còn chưa dứt lời, hắn ngẩng đầu lên, thoáng trông thấy một bóng đen đang chạy ra lối rẽ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-216.html.]

[Vô Diện aaaaaaaaa]

Bóng đen đang đi xa dần, dường như đang cố gắng che giấu tiếng bước chân, nhưng tiếng bước chân vẫn hết sức rõ ràng như cũ.

Chỉ có thể là Vô Diện.

Bạch Du Hằng nhún vai nhoẻn cười, hai tay đút trong túi, bờ vai thả lỏng ra, giống như đang dạo bước: “Hắn trông thấy anh rồi, biết anh đã vào đây, để anh chơi với hắn ta một lát.”

“Thật xấu xa.” Bạch Khởi than một tiếng từ đáy lòng.

Trên gương mặt Bạch Du Hằng nở nụ cười thích thú như mèo vờn chuột.

Trò chơi “quỷ gương” bắt con mồi đã kết thúc, bây giờ là lúc.. con mồi bắt “quỷ gương”.

Trong mê cung yên tĩnh, Vô Diện đang chạy trốn, rõ ràng hắn đang cố gắng che giấu tiếng bước chân, nhưng động tác nhỏ bé rơi rớt lại vào tai Bạch Du Hằng lại vang như trống nổi.

Bắt Vô Diện dễ như trở bàn tay.

Trong lối đi nhỏ hẹp dài dằng dặc, Vô Diện đang chạy thục mạng, bởi vì gần như không có thị lực nên hắn liên tục bị vấp ngã bởi t.h.i t.h.ể chắn ngang giữa đường.

Đây đều là những kẻ hắn đã giết, trước kia hắn tùy ý bày bừa những t.h.i t.h.ể này.

“Tự chui đầu vào rọ rồi.” Trước mặt đột nhiên vang lên giọng nam trầm thấp đầy ý giễu cợt.

Vô Diện lập tức dừng chân lại, cả người run lên như máy lắc rây, đó là nỗi sợ hãi đến từ thẳm sâu trong lòng.

Kẻ trước mặt hắn là quỷ!

Hắn ở thế giới hiện thực là quỷ, ở thế giới trong gương là người! Mà người đàn ông trước mặt ở bên ngoài là người, nhưng ở thế giới trong gương là quỷ!

Giờ đến lượt anh ta bắt hắn!

Cảm giác được người đàn ông kia tới gần, Vô Diện lập tức quay đầu bỏ chạy.

Hắn trốn sau một mặt kính, đang muốn thở, sau lưng đột nhiên lại truyền tới cảm giác lạnh lẽo thấu xương.

Vô Diện như ngã xuống hố băng, máy móc mà gượng gạo xoay cổ lại.

Bạch Du Hằng đứng sau kính, mặt kính nhuốm m.á.u soi rõ gương mặt anh tuấn lạnh lùng của hắn. Hắn duỗi tay ra, đôi tay tái nhợt dễ dàng xuyên qua mặt kính xanh lục, đụng vào bả vai của Vô Diện.

Vô Diện không thể cử động được nữa.

Một tay Bạch Du Hằng nắm chặt cằm của hắn, tay kia giữ lấy gáy hắn, nhẹ nhàng bẻ một cái, "rắc" một tiếng.

Khoảnh khắc cuối cùng, bên tai Vô Diện là tiếng thầm thì như ác mộng, "Game over."

Cổ của hắn bị bẻ gãy, cái đầu dần dần vô lực mà gục xuống.

Loading...