Song Trùng - Chương 212
Cập nhật lúc: 2025-03-23 22:28:46
Lượt xem: 2
Bạch Du Hằng trầm ngâm: "Manh mối là 'thông minh quá sẽ bị thông minh hại'. Chúng ta đang đi theo lối tư duy thông thường, vậy nên chắc chắn phương hướng đã sai."
Bạch Du Hằng nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.
Bạch Khởi theo ánh mắt hắn nhìn xuống sàn. Trong đầu anh chợt lóe lên một ý nghĩ: "Anh, là sàn nhà! Sàn nhà cũng là kính! Kính mờ! Theo lối tư duy thông thường, chúng ta sẽ chỉ chú ý đến những tấm gương trong mê cung. Nhưng thật ra, dưới chân chúng ta cũng là kính, mà còn là kính mờ, thứ gì càng giấu thì càng dễ bị bỏ qua."
Bạch Du Hằng đột nhiên nheo mắt.
"Tại sao những tấm kính khác đều trong suốt, chỉ có sàn nhà dưới chân chúng ta là kính mờ? Nếu như dưới chân không có gì, vậy thì tại sao lại phải dùng kính mờ?"
Nhìn lại từng manh mối, từng chi tiết, Bạch Khởi chợt bừng tỉnh: "Phạm vi của trò chơi trốn tìm là toàn bộ diện tích mê cung gương. Trước giờ em vẫn nghĩ câu này chỉ thế giới bên trong gương. Nhưng nếu như dưới chân chúng ta cũng có bí mật thì sao?"
Bạch Khởi nói tiếp: "Thông minh quá hóa thành thông minh hại! Ban đầu chúng ta nghĩ đến việc đập gương, sau đó lại cho rằng không nên đập. Bây giờ chúng ta vẫn giữ suy nghĩ không đập gương. Nhưng quỷ mạnh đã không còn là mối nguy hiểm với chúng ta nữa. Vậy thì đập gương kính cũng đâu có sao! Đây chính là tư duy rập khuôn! Tư duy rập khuôn khiến chúng ta vô thức cho rằng không đập gương là kết luận đúng đắn. Nhưng kết luận này chỉ đúng trong một khoảng thời gian nhất định! Trước đây không đập gương là đúng, nhưng bây giờ thì sai lầm! Bởi vì quỷ mạnh không thể g.i.ế.c được quỷ yếu! Chúng ta đã an toàn rồi!"
"Cây kéo kia không phải dùng để g.i.ế.c quỷ! Cây kéo sắc nhọn kia là để đề phòng chúng ta không thể đập vỡ kính, để chúng ta dùng nó đập kính dưới sàn!"
Bạch Khởi cảm nhận được sự đáng sợ của lối tư duy máy móc, theo công thức. Trong tình huống bình thường, nếu không đập kính, kết cục của họ sẽ là lãng phí một giờ đồng hồ mà không thu được gì, rồi sau đó vĩnh viễn không thể rời đi.
Bạch Du Hằng cởi áo khoác, nắm tay siết chặt lại. Hắn dùng áo khoác bọc lấy tay mình, rồi nện mạnh xuống sàn.
Mặt kính vỡ vụn. Tầng hầm đầy mùi m.á.u tanh tưởi dưới lớp kính mờ lộ ra.
[Trời ơi, sao mà ghê vậy, còn có cả tầng hầm nữa!]
[Anh ta đang nghĩ gì vậy, em hổng hiểu nổi!!]
[Về cái vụ đập kính kia, em cũng chẳng hiểu, thôi kệ đi, cứ theo đại ca Khởi là xong việc mà!]
[Phim này kinh dị quá!!]
[Em coi như hiểu được phần nào rồi, bộ phim này muốn nói tới quy tắc tương phản, mâu thuẫn sẽ tồn tại vĩnh hằng và xu hướng tư duy cứng nhắc sẽ hại người.]
[Manh mối là thông minh quá sẽ bị thông minh hại, nhưng mà không thông minh thì không ý thức được mình “Thông minh” hay là “Tự cho là thông minh”, nói trắng ra thì vẫn cần thông minh, choáng luôn.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-212.html.]
[Đã bảo đừng nói lặp rồi mà!]
[Chắc đến đoạn mấu chốt rồi đúng không?]
"Tiểu Bạch à, anh xuống nhé." Bạch Du Hằng nói.
"Vâng."
Bạch Du Hằng dùng áo bọc lấy bàn tay, nắm chặt cạnh mảnh gương mờ sắc lẻm trong tay, hắn thả mình xuống, nhắm vào điểm rơi, nhẹ nhàng nhảy vào một chiếc bàn gỗ phủ da lì bám đầy tro bụi.
Tầng hầm tối om, nhiệt độ rất thấp, tỏa ra mùi ẩm ướt và tanh nồng. Bạch Du Hằng đợi đôi mắt thích ứng với bóng đêm, sờ vào mặt tường, hắn tìm kiếm một hồi, cuối cùng cũng tìm được công tắc đèn kiểu cũ, hắn nhẹ nhàng kéo công tắc xuống, trong tầng hầm phát ra ánh sáng nhạt màu.
Trong tầng hầm chứa đủ vật tạp nham, bẩn thỉu lộn xộn, Bạch Du Hằng liếc mắt nhìn hai bên tầng hầm chất đầy thi thể, các t.h.i t.h.ể tựa vào vách tường, cái đầu vẹo hẳn sang một bên, con mắt trợn trừng thẳng tắp, đen nhánh mà trống rỗng, giống như một vòng xoáy c.h.ế.t chóc.
Bọn họ đã c.h.ế.t rất lâu rồi, nhưng bởi vì ở dưới tầng hầm nhiệt độ thấp, cho nên vẫn chưa thối rữa, t.h.i t.h.ể bọn họ được sắp xếp chỉnh tề, trông vô cùng đáng sợ.
Có lẽ mùi m.á.u tanh nồng kia phát ra từ chỗ bọn họ.
Bạch Du Hằng không đi qua đó, mà nhìn về phía chiếc quan tài đặt chính giữa tầng hầm.
Chiếc quan tài này không giống như bình thường, nó không có màu đen cũng không có màu đỏ mà trong suốt, Bạch Du Hằng có thể nhìn thấy rõ người nằm trong quan tài.
"Quan tài thủy tinh?" Bạch Du Hằng cau mày lại.
"Đi đến xem đi." Bạch Khởi nói.
Bạch Du Hằng tránh những thứ lộn xộn dưới chân, đi đến trước quan tài, sờ lên vách quan tài: Làm bằng pha lê.
Mặc dù quan tài pha lê kín mít, nhưng lại có tác dụng giống như quan tài thủy tinh, xác người trong quan tài được bảo quản nguyên vẹn, không có dấu hiệu phân hủy.
Bạch Du Hằng đến xem khuôn mặt người nằm trong đó, Bạch Khởi nhìn theo cũng giật mình kinh hãi.
Đó là một người đàn ông không có khuôn mặt, gương mặt biến dạng dị thường, da thịt dính chặt vào nhau, mí mắt trên và mí mắt dưới dính liền nhau, ngay cả một kẽ hở cũng không có, vị trí mũi lõm xuống, chỉ có hai lỗ nhỏ ở dưới cùng, miệng lệch lạc, xương hàm nhô ra, giống như một cái ban công nhô ra khỏi mặt phẳng.