Song Trùng - Chương 197

Cập nhật lúc: 2025-03-23 22:26:52
Lượt xem: 4

Bạch Khởi giả vờ thản nhiên hỏi: "Đại gia à, nếu bị quỷ bắt thì sẽ như thế nào?"

Khán giả livestream tỏ vẻ khinh bỉ.

"Hỏi ngu thế, bị quỷ bắt thì đương nhiên là c.h.ế.t rồi!"

"Anh ta bị ngáo à? Ngu ngốc hết chỗ nói!"

"Mau bắt đầu đi, lề mề quá, nhiều quy tắc đau đầu thật!"

"Thời gian trò chơi là một tiếng kể từ lúc hai cậu đặt búp bê xuống," Sayaka thông báo.

Bạch Khởi vẫn thắc mắc tại sao "đại gia" không trả lời câu hỏi có vẻ ngớ ngẩn của anh.

"Mập à, nếu cậu đã tham gia trò chơi thì cũng mở livestream, chia sẻ màn hình với cậu ta," Sayaka nói.

Cậu mập hơi giật mình, vội vàng cười xu nịnh: "Được rồi, được rồi, tôi làm ngay đây."

"Trong quá trình chơi trốn tìm, nhất định phải mở livestream," Sayaka nhấn mạnh.

Bạch Khởi nắm chặt điện thoại trong tay.

Xung quanh toàn là gương. Dù anh trốn ở đâu, hình ảnh của anh cũng sẽ bị phản chiếu trong từng lớp gương. Điều này đã là một bất lợi lớn cho anh rồi, bây giờ còn phải mở điện thoại. Ánh sáng từ màn hình điện thoại sẽ càng dễ bị phát hiện, vô hình trung làm tăng độ khó của trò chơi.

Nhưng xem ra con quỷ này không đáng sợ như vậy thì phải? Có quá nhiều quy tắc bất lợi cho họ như vậy, chứng tỏ quỷ rất yếu, cần quy tắc trò chơi để giữ cân bằng. So với tình huống bất lợi trước mắt của họ, thậm chí có khả năng quỷ không mạnh hơn con người là bao.

Bạch Khởi cảm thấy khó hiểu.

"Anh à, em giao thân thể cho anh," Bạch Khởi thầm nghĩ.

"Được," Bạch Du Hằng đáp lại.

"Vậy bắt đầu nhé. Đặt búp bê xuống đất, sau đó bắt đầu chạy trốn. Quỷ sẽ đi tìm hai cậu," Sayaka ra lệnh.

Bạch Khởi làm theo lời "đại gia", đặt búp bê xuống. Trò chơi chính thức bắt đầu.

"Tôi đi cùng cậu hay là chúng ta tách nhau ra?" cậu mập hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-197.html.]

Bạch Khởi suy nghĩ một lát rồi bình tĩnh trả lời: "Tách ra."

Trong trò chơi trốn tìm này, hai người đi cùng nhau sẽ rất dễ bị phát hiện. Hơn nữa, nếu một người bị bắt thì cả hai đều "game over". Tách nhau ra là cách tốt nhất. Khi quỷ đi tìm một người, người còn lại sẽ có cơ hội trốn thoát.

Bạch Khởi không tin tưởng vào người cộng tác được "app" cho. Anh ghét những kẻ gây cản trở. Hơn nữa, cậu mập trước đó đã tỏ ra rất sợ hãi và dễ bị kích động. Anh không muốn một người có thể phạm sai lầm ở thời điểm quan trọng như vậy ở bên cạnh mình.

Anh đã có anh trai của mình rồi.

Cậu mập ngớ người ra một vài giây rồi cũng hiểu ý của Bạch Khởi. "Được rồi, vậy tách nhau ra nhé. Một tiếng sau gặp lại ở cửa mê cung."

Cậu mập vẫn tỏ ra không hề sợ hãi. Anh ta cười nói với màn hình livestream: "Đại gia à, bọn tôi bắt đầu trốn đây. Cô mau bảo quỷ đến bắt chúng tôi đi, ha ha."

Bạch Khởi không để ý đến cậu ta. Sau khi Bạch Du Hằng tiếp quản cơ thể, anh nhanh chóng đi sâu vào bên trong mê cung.

Trong đầu Bạch Khởi lúc này ngập tràn những nghi vấn. Nhưng anh chỉ có ba phút để tìm chỗ trốn. Ba phút sau, quỷ sẽ đến. Anh không có thời gian để suy nghĩ nhiều. Cũng may là anh có thể nhờ anh trai điều khiển cơ thể để tập trung vào những vấn đề cần giải quyết.

Có rất nhiều điều bất thường. Trò chơi trốn tìm thông thường sẽ diễn ra ở không gian rộng, có nhiều chỗ ẩn nấp. Nhưng họ lại bị mắc kẹt trong một mê cung gương, nơi bóng hình phản chiếu khắp nơi.

Tất nhiên, không phải là không có điểm tốt. Quỷ không thể nhìn xuyên qua gương. Vì vậy, trên gương sẽ có vô số bóng hình của anh. Điều này đồng nghĩa với việc quỷ cũng sẽ bị đánh lừa và khó phân biệt được đâu là anh thật, đâu là bóng. Nhờ đó, anh có thể có thêm thời gian để trốn thoát.

Tương tự, khi quỷ xuất hiện, anh cũng sẽ không thể phân biệt được đâu là vị trí thật của nó, từ đó có thể bỏ lỡ cơ hội chạy trốn.

Vừa có lợi vừa có hại. Thực ra, mê cung gương không phải là một địa điểm quá tệ. Chỉ cần biết cách tận dụng, anh sẽ không hoàn toàn ở thế yếu.

Trong lúc Bạch Khởi còn đang suy nghĩ miên man, Bạch Du Hằng đã sờ mặt gương và di chuyển với tốc độ đáng kinh ngạc.

Trong bóng tối tĩnh mịch, đột nhiên "ầm" một tiếng. Bạch Khởi giật mình, mạch suy nghĩ bị cắt đứt.

"Không sao đâu," Bạch Du Hằng trấn an anh. "Chắc là tên mập kia không nhìn rõ đường hoặc kính, nên đ.â.m sầm vào."

Bạch Khởi hơi ngạc nhiên: "Sao anh di chuyển nhanh vậy?"

Lúc này anh mới phát hiện ra Bạch Du Hằng đang hoàn toàn nhắm mắt, chỉ dùng tay để sờ vào mặt kính. Bạch Du Hằng giải thích: "Nếu nhìn bằng mắt thường, rất khó để phân biệt được đường đi. Rất dễ bị chính những hình ảnh phản chiếu đánh lừa. Vì vậy, anh nhắm mắt lại để sờ gương và di chuyển. Anh dùng não để ghi nhớ đường đi, để sau này có thể dựa vào trí nhớ mà chạy trốn."

Lúc này, Bạch Du Hằng đã hình dung được đường đi trong đầu.

Bạch Khởi cảm thấy vô cùng an tâm.

Loading...