Song Trùng - Chương 19

Cập nhật lúc: 2025-03-23 17:50:21
Lượt xem: 6

Trương Nhĩ ấn nút tầng bảy, nhìn cửa thang máy đóng lại. Vì lên cơn thèm thuốc, cậu sờ lấy bật lửa và t.h.u.ố.c lá trong túi.

"Tan làm rồi sẽ không gặp phải ma." Nghĩ vậy, Trương Nhĩ thả lỏng cả người.

"Ôi, thuốc của mình đâu rồi?" Trương Nhĩ chỉ tìm được bật lửa. Cậu tìm thuốc khắp nơi, cúi đầu xuống và phát hiện bao thuốc vốn nằm trong túi quần mình bấy giờ lại ở dưới đất.

"Rơi khi nào thế nhỉ? Sao không nghe thấy tiếng nhỉ?"

Trương Nhĩ buồn bực nhặt lên, châm điếu thuốc. Vừa chuẩn bị thư thái hút một điếu, thì có một hai giọt nước từ trên nóc thang máy nhỏ giọt xuống, vừa khéo rơi vào điếu thuốc, khiến nó lập tức bị dập, không thể hút.

"Thang máy kiểu quái gì mà lại bị dột thế kia?" Trương Nhĩ hùng hùng hổ hổ ngẩng đầu lên, nhưng lại không nhìn thấy chỗ bị dột.

Rõ ràng là trần thang máy không có khe hở.

"Nước ở đâu ra vậy?" Trương Nhĩ lẩm bẩm. Cậu ta lại châm điếu thuốc. Lần này cậu ta khôn ngoan hơn, đi vào một góc khuất trong thang máy. Như vậy, dù có bị dột, nước cũng không nhỏ giọt xuống thuốc của cậu.

Kỳ lạ thay... điếu thuốc của cậu ta vẫn bị nước từ trần thang máy dập tắt.

Ma nữ bám trên nóc thang máy, nước miếng không ngừng nhỏ xuống từ miệng ả.

"Tí tách", "tí tách", "tí tách"...

... Bên ngoài phim kinh dị.

【First blood!】

【Trên trần nhà bị dột kìa, ngẩng lên xem đi, nước miếng đấy!】

【Chúc mừng "oán linh váy đỏ" lại g.i.ế.c thêm một người. Đừng kiêu ngạo, hãy tiếp tục cố gắng và lập thêm thành tích tốt!】

【Cậu ta cũng ngốc thật. Anh giai kia đã nhờ người báo trước là đừng đi thang máy rồi, có c.h.ế.t cũng đáng!】

【Ai mà ngờ được con ma lại ngấm ngầm chỉnh đồng hồ chứ? Dù sao thì trong nhận thức của cậu ta, tan làm rồi thì không có gì nguy hiểm nữa.】

【Mà ông có tin một thằng mù không?】

【Mọi người đừng quên, mặc dù ma nữ hình như chỉ có thể g.i.ế.c người trong thang máy, nhưng bên ngoài thang máy còn có con quỷ con đấy. Tôi thấy nó còn đáng sợ hơn ma nữ kia nhiều!】

【Chuyển sang ngắm anh đẹp trai thôi. Anh ấy ngủ siêu đáng yêu, muốn xem ảnh livestream ngủ quá!】

...

Cùng lúc đó, ở tầng năm.

Vỹ Bách khẽ lay Bạch Khởi đang ngủ say trên ghế sofa: "Anh Bạch à, dậy thôi, hết giờ làm rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-19.html.]

Bạch Khởi hơi cau mày, không chịu mở mắt, ôm đầu gối xoay người ngủ tiếp: "App không báo gì, chưa hết giờ đâu."

Vỹ Bách đang nói thì đột nhiên "Ồ" lên một tiếng: "Anh Bạch à, anh nói cũng phải... Lạ thật, theo lý thì app phải thông báo chứ, chúng ta tan làm rồi mà im re là sao? Ngày đầu tiên tan làm, nhất định kịch bản sẽ có thông báo mới chứ. Rốt cuộc là có chuyện gì..."

Bạch Khởi ngái ngủ nói: "Đồng hồ, đồng hồ có vấn đề."

Anh không chịu được Vỹ Bách cứ lải nhải bên tai, đành ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ.

Bây giờ đã là năm giờ ba phút sáng.

Bạch Khởi nhìn chòng chọc mấy giây, khẽ "hừ" một tiếng: "App không thể lừa người, cho nên hoặc là đồng hồ hỏng, hoặc là... có ma quỷ lừa người."

Vỹ Bách chợt bừng tỉnh, mở mắt âm dương ra. Một giây sau, cậu hét thất thanh, trốn phía sau Bạch Khởi: "Anh Bạch! Trong đồng hồ... có tay ma!!"

Trong mắt Vỹ Bách, một bàn tay ma ở ngay trong đồng hồ treo tường, kiên nhẫn dịch chuyển cây kim đồng hồ từng tí một.

Đó là tay của ma nữ, làn da như sáp, bóng loáng trắng bệch, trên móng tay bôi sơn màu đỏ.

Dường như nhận ra mình bị phát hiện, bàn tay ma nữ dừng lại hai giây, nhanh như lươn lui về phía sau đồng hồ treo tường, biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa.

Đồng hồ treo tường lập tức khôi phục bình thường, hiện ra thời gian thực tế - ba giờ năm mươi phút sáng.

Vỹ Bách vẫn chưa hết kinh hãi, miệng thở hổn hển.

Bọn họ còn chưa đến giờ tan tầm.

Do ma nữ kia lặng lẽ quay kim giờ hơn nhanh hơn một vòng, để đồng hồ chỉ tới năm giờ sáng, làm giả đã đến giờ tan ca.

Bạch Khởi có thể đoán được Vỹ Bách nhìn thấy gì, anh uể oải ngáp một cái, tỏ vẻ thờ ơ.

Vỹ Bách như chìm trong màn sương: “Sao con ma kia phải chỉnh giờ?”

Bạch Khởi hơi chau mày lại, châm điếu thuốc, hút một hơi, cảm nhận được mạch suy nghĩ trong não bộ trở nên rõ ràng, từ tốn nói: “Lừa chúng ta đi thang máy.”

Vỹ Bách giật mình: “May mà anh Bạch đã kêu thợ mở thang bộ, trước đó em cũng đã dặn mọi người chú ý thang máy, họ sẽ không bị mắc lừa đâu…”

Trong thang máy đột nhiên phát ra tiếng thét tan nát cõi lòng.

Vỹ Bách sững sờ hai giây, mi mắt trừng muốn nứt ra: “Là anh chàng ở tầng mười một!!”

iếng hét quá đỗi thê thảm đã làm kinh động đến tất cả mọi người trong tòa nhà.

Khi Bạch Khởi và Vỹ Bách đi xuống, tất cả mọi người đã tập trung đầy đủ. Quách Phàm đứng trước thang máy, do dự không biết có nên ấn nút mở cửa hay không. Những người mới khác đều tránh xa.

Chàng trai đen gầy sợ hãi nói: " anh Quách à, đừng mở cửa thang máy ra... Trương Nhĩ không lên tiếng, chắc chắn là đã c.h.ế.t rồi. Nếu con ma còn ở trong đó, mở cửa thang máy chẳng phải nó sẽ xông ra sao?"

Loading...