Song Trùng - Chương 187
Cập nhật lúc: 2025-03-23 22:26:10
Lượt xem: 3
"Em biết chị không muốn tin, nên mới dùng cửa ải này để thử thách em. Nếu phải chứng minh, thì từ lúc em xuất hiện đã chứng minh tình yêu không liên quan gì tới ngoại hình. Chỉ là chị không muốn em tìm ra được mà thôi," Bạch Khởi cười, "Em biết, cũng không hề trách cứ. Tất cả những vết thương trước đó đều sẽ thành những trở ngại hoặc nông hoặc sâu với sự bắt đầu tiếp theo. Chị chịu tổn thương quá lớn, mỗi một bước để đi ra, đều là sự giày vò, đều là ác mộng."
"Em không tới đây để ép chị đấu tranh đưa ra lựa chọn. Giao quyền lựa chọn có tiến lên hay không cho phụ nữ đến giờ vẫn luôn là một sự bức bách trơ tráo. Đây không phải chuyện một người đàn ông nên làm. Em không ép buộc chị. Chị có thể lựa chọn có muốn mạng của em hay không, có thể lựa chọn có muốn bị em tìm ra hay không. Tất cả đều là tự do của chị, em không có quyền can thiệp."
"Trước giờ yêu thầm không mong đợi đối phương đáp lại, một khi mong đợi được đền đáp, nghĩa là đã vượt ranh giới, dễ dàng khiến đối phương bối rối. Em tới đây chỉ để mang niềm vui tới cho chị, để chị có một chút niềm vui ít ỏi qua chuỗi ngày dài dằng dặc, trần gian đã quá khổ đau rồi."
Bạch Khởi uể oải cười, trong đôi mắt không hề có sự do dự chùn bước mà chỉ làm theo ý muốn bản thân: "Nếu chị thực sự muốn g.i.ế.c em, thì đợi em làm xong rồi cũng chưa muộn. Em có một khúc nhạc muốn dành tặng chị."
Trong sàn nhảy vẫn tĩnh lặng như cũ, Bạch Khởi thản nhiên đi tới bên dương cầm, cầm chiếc khăn tay sạch sẽ trong túi quần ra lau sạch tro bụi trên đó, rồi ngồi xuống.
Dưới chân anh là m.á.u tươi nhơm nhớp, sền sệt. Những phím đàn đỏ màu máu. Anh vừa muốn chạm tay lên phím đàn, m.á.u lại ồ ạt tràn ra, dường như đang ngăn cản anh đánh đàn.
Bạch Khởi hiểu ý, mỉm cười: "Anh ta biết đánh dương cầm, nhưng anh ta lại phụ lòng chị. Nhất định chị không muốn nghe dương cầm nữa, nó chạm vào những hồi ức đen tối trong lòng chị, cho nên chị mới ngăn cản em."
Trong đôi mắt Bạch Khởi ánh lên chí khí hiên ngang của thiếu niên và sự kiêu ngạo hơn người: "Nhưng anh ta là anh ta, em là em."
"Em có thể đảm bảo, lúc em đánh đàn, người chị nghĩ tới là em, chứ không phải anh ta." Bạch Khởi khẽ mỉm cười.
"Đây là khúc nhạc "Ballade pour Adeline" của Richard Clayderman. Nhất định chị từng nghe rồi. Nó kể về một truyền thuyết Hy Lạp đẹp đẽ."
Bạch Khởi mỉm cười, bắt đầu đánh đàn. Máu đỏ sẫm không ngừng chảy từ những phím đàn xuống, chẳng mấy chốc bàn tay anh nhuốm m.á.u tươi.
"Truyền thuyết xa xưa kể rằng, có một quốc vương cô độc, ông ta tên Pygmalion. Bởi vì quá cô độc, nên đã điêu khắc một thiếu nữ mỹ lệ bầu bạn cùng mình. Thiếu nữ ấy xinh đẹp động lòng người, Pygmalion si mê dừng chân, ngắm nhìn xa xa. Ông biết rõ thiếu nữ chỉ là một bức tượng điêu khắc, ông biết thiếu nữ không thể ở bên mình, nhưng vẫn…" Bạch Khởi buông mắt cười, "Nhưng vẫn không thể kiềm chế mà yêu thương, muốn chiếm hữu cô ấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-187.html.]
Máu trên phím đàn đột nhiên biến mất, phím đàn trắng sáng, giống như có một bàn tay vô hình, lau m.á.u trên phím đàn đi, không đành lòng nhìn thiếu niên sạch sẽ bị nhuốm m.á.u bẩn thỉu.
Bạch Khởi mỉm cười: "Biết rõ chỉ đi vào ngõ cụt, nhưng vẫn khăng khăng cố chấp."
"Pygmalion thành kính cầu nguyện với các vị chư thần, cầu nguyện tình yêu, cầu nguyện một điều kỳ diệu xuất hiện."
Đôi mắt thăm thẳm và trong trẻo của Bạch Khởi ánh lên tia sáng, khóe môi nhoẻn cười hạnh phúc: "Cuối cùng chư thần cũng nghe thấy tâm nguyện của ông, ban sinh mệnh cho thiếu nữ. Nhờ vào tình yêu chân thành, cuối cùng Pygmalion cũng có được hạnh phúc."
"Trên đời luôn có những người cô độc, chỉ cần thành kính yêu thương, rồi cũng có được tình yêu."
Dường như sau lưng có bóng vong hồn lay động.
Bạch Khởi kể chuyện theo điệu nhạc, trong lòng lại cười thầm, nói với Bạch Du Hằng: "Trước kia có một quốc vương cô độc, cậu ta tên Bạch Khởi. Cậu ta quá cô độc nên tự phân ra một nhân cách bầu bạn cùng mình. Nhân cách quá anh tuấn, quá dịu dàng. Bạch Khởi len lén mong, âm thầm nhớ. Cậu ta biết rõ nhân cách chỉ là một nhân cách, biết rõ không thể ở bên anh ta, nhưng vẫn…"
"Nhưng vẫn không thể kiềm chế được mà yêu anh ấy."
"Biết rõ chỉ đi vào ngõ cụt, nhưng vẫn khăng khăng cố chấp."
"Bạch Khởi không tin thần Phật, chỉ có thể dựa vào sức mình, tạo nên kỳ tích."
"Cuối cùng app cũng tìm tới cậu ta, sau bao khó khăn gian khổ, app ban thể xác cho nhân cách. Nhờ vào tình yêu chân thành, cuối cùng Bạch Khởi cũng có được hạnh phúc."
"Trên đời luôn có những người cô độc, chỉ cần thành kính yêu thương, tiến bước không lùi, rồi cũng có được tình yêu."
Bạch Khởi mỉm cười, bắt đầu đánh đàn, m.á.u đỏ sậm không ngừng chảy từ những phím đàn xuống, chẳng mấy chốc bàn tay anh nhuốm m.á.u tươi.