Song Trùng - Chương 183
Cập nhật lúc: 2025-03-23 22:26:00
Lượt xem: 2
"Ứng dụng rác rưởi."
【Má ơi?? Anh ấy sao vậy???】
【Treo cao như vậy không lấy xuống được đâu, anh ấy định mang tín vật đi vào kiểu gì?】
【Hahahaha Khởi Cưng nổi giận, cười c.h.ế.t mất, đừng bảo lát nữa anh ấy hối hận leo cây lấy áo n.g.ự.c nhé?】
【Thực ra kịch bản này hoàn toàn là xem bạn có muốn khiêu chiến hay không, nếu Khởi Cưng không muốn chơi thì quay đầu bỏ đi là được, hoặc đợi đến tối mai giờ này.】
【Phó bản thời gian? Có thể liệu sức mà đi mà】
Bạch Khởi nhướng mày, một tay đút túi quần, thầm nghĩ: "Anh à, em muốn đi tán quỷ."
Bạch Du Hằng khẽ ho khan hai tiếng.
Bạch Khởi bình tĩnh nói: "Tán không thành thì anh nhớ dẫn em trai đáng yêu này chạy trốn nhé, không được thì lấy bát quái ra đuổi cô ấy."
........ Bạch Du Hằng hạ giọng: "Được rồi, em cứ tự nhiên."
Bạch Khởi cảm thấy lúc gặp phiền phức có người che chở thật sự rất tuyệt vời.
Chiếc khóa nặng nề trên cửa nhà hát đột nhiên mở ra, "Két" một tiếng, cánh cửa rỉ sét từ từ mở ra.
Bạch Khởi đứng trước cửa, khẽ hừ một tiếng, thầm nghĩ: "Chủ nhiệm quỷ nữ à, có muốn cùng học sinh của cô bắt đầu một cuộc tình người - quỷ có một không hai không ai sánh bằng không?"
Bạch Du Hằng khẽ cười, giọng điệu mang chút trêu chọc: "Em đâu có tài tán tỉnh ai. Chỉ có anh nghe được mấy lời này thôi, chẳng phải là đang 'rót mật vào tai' anh sao?"
Bạch Khởi vội vàng đáp lại, giọng điệu ngoan ngoãn: "Anh à, em sai rồi. Tình yêu của chúng ta là độc nhất vô nhị, không ai sánh bằng."
Bạch Du Hằng bật cười: "Cái miệng dẻo thật."
Bạch Khởi nhướng mày, nở nụ cười tinh quái: "Thế anh có muốn thử độ dẻo của nó không?"
Nhà hát lớn đã bị bỏ hoang một năm rưỡi. Mạng nhện giăng mắc khắp nơi, tơ nhện bao phủ mọi ngóc ngách. Bệ cửa sổ phủ lớp bụi dày cộp, che lấp hoàn toàn vẻ tráng lệ ngày nào.
Thảm đỏ dẫn vào sân khấu tan hoang, lấm tấm những vết m.á.u đỏ sẫm, loang lổ không đều.
Bạch Khởi bước chân theo tấm thảm, tiến sâu vào bên trong. Tiếng bước chân của anh kinh động đến bầy chuột, khiến chúng kêu chít chít náo loạn cả nhà hát.
10 giờ 17 phút. Tiếng chuông nhà hát ngân vang, kéo dài không dứt. Ký ức về lời kể của cậu bạn cùng phòng ùa về trong tâm trí Bạch Khởi.
Tiếng đàn dương cầm trầm bổng vang lên, những bóng người lay động trên sân khấu. Những linh hồn dường như bị kẹt trong một điệu nhảy bất tận, xoay tròn không ngừng nghỉ.
Kim cương vỡ vụn và những dải kim tuyến trên bộ lễ phục lấp lánh trong bóng tối.
Bạch Khởi đi qua từng hàng ghế, tiến đến gần sân khấu. Anh thoáng thấy một bóng người ngồi ở hàng ghế thứ ba từ dưới lên.
Rõ ràng trước đó nơi này trống không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-183.html.]
Người kia ẩn mình trong bóng tối, không thể nhìn rõ mặt, chỉ có chiếc mạng che trên đầu khẽ lay động theo làn gió.
Quỷ nữ sao?
Bạch Khởi chau mày, bình tĩnh tiến lại gần. Người kia không quay lại mà đột nhiên đưa tay ra ngăn anh lại.
Bàn tay kia khô khốc, cháy đen, đang chảy thứ dầu sền sệt màu vàng, mùi vị khiến người ta buồn nôn.
Bạch Khởi như không nhìn thấy gì. Anh biết quỷ nữ đưa tay ra là để đòi tín vật.
Tín vật đã bị anh ném lên cây, Bạch Khởi cũng không hoảng hốt, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
【Không mang theo tín vật thì vào bằng cách nào?】
【Tôi nhìn mà không hiểu nổi】
【Nếu hiểu được thì đâu còn là Khởi Cưng của tôi nữa】
Quỷ nữ và Bạch Khởi một ngồi một đứng, một người ẩn mình trong bóng tối tĩnh mịch, một người bị ánh trăng lạnh lẽo chiếu rọi, vừa quỷ dị vừa hài hòa.
Bạch Khởi đột nhiên lùi lại hai bước, dường như không thể tin vào tai mình, mặt mày rạng rỡ, ánh mắt vô cùng kích động.
"Đàn... đàn chị à, là chị phải không?" Bạch Khởi run giọng hỏi.
【Đàn chị??】
【What??】
Tiếng gọi mang theo sự nhớ nhung dai dẳng suốt một năm rưỡi và tình yêu bi ai vượt trên cả sinh tử vang vọng trong nhà hát.
Bàn tay khô khốc khiến người ta sợ hãi kia khẽ run lên. Một giọng nói trầm khàn, không phân biệt được giới tính vang lên, mang theo nỗi hận và oán niệm sâu sắc: "Cậu là ai?"
Giọng của quỷ nữ dường như đã bị trận hỏa hoạn phá hủy.
Bạch Khởi cười tự giễu: "Chắc chắn chị không biết em, bởi vì em chưa từng có ý định xuất hiện trong thế giới của chị."
Bạch Khởi hiểu rằng, hình tượng thầm mến được yêu thích nằm ở tình cảm sâu đậm, quyết chí không đổi, một lòng kiên định khiến người ta rung động và nguyện ý trả giá vì nó. Chứ không phải hèn mọn, tự ti và bám lấy người ta một cách vô lý. Thể hiện sự hèn mọn và luôn miệng khen ngợi chỉ càng khiến Trưởng Vi cảm thấy ghét bỏ. Dù sao thì từ nhỏ đến lớn, cô đã nghe không biết bao nhiêu lời như vậy rồi. Anh phải thay đổi hướng suy nghĩ.
Bạch Khởi nói thẳng: "Em vẫn luôn yêu thầm chị."
【WTF??】
【Tôi không nghe nhầm chứ, ảnh tỏ tình với quỷ nữ đó hả???】
【Vãi nồi, sao cục cưng lại tán quỷ nữ vậy???】
【Nếu không phải đã xem qua kịch bản, có khi tôi tin thật luôn á.】
【Khởi Cưng, cục cưng lại hư rồi.】
【Móa ơi, chắc ảnh cảm thấy có thể tán được nên mới đi gặp quỷ. Có ý đồ với quỷ luôn, lớn mật dữ.】