Song Trùng - Chương 18

Cập nhật lúc: 2025-03-23 17:50:19
Lượt xem: 7

Thậm chí có thể suy đoán táo bạo rằng quỷ con c.h.ế.t là do cổ trùng gây ra - bà chủ nuôi loại "anh đầu cổ" đặc thù trên cơ thể bé trai còn sống. Bé trai bị cổ trùng cắn, trúng kịch độc mà c.h.ế.t thảm, đồng thời mất đi cái đầu và trở thành quỷ không đầu.

Chắc hẳn tuyến phụ và tuyến chính có liên quan mật thiết đến nhau, không thể tách rời.

Bạch Khởi suy tư.

Việc anh hỏi tuổi của con quỷ là có dụng ý khác.

Quỷ con nói nó mười tám tuổi, cũng là c.h.ế.t mười tám năm.

Nó được sinh ra từ mười tám năm trước.

Vì vậy, sau đó anh phải đi điều tra xem rốt cuộc mười tám năm trước tòa nhà này đã xảy ra chuyện gì.

Trong chớp mắt, đèn tầng năm sáng trở lại. Vỹ Bách sờ soạng đến ghế sofa, thở hổn hển. Gương mặt cậu ta tái nhợt, huyết khí chạy loạn khắp nơi. Sau một hồi ho dữ dội, m.á.u tươi phun ra. Vỹ Bách cười: "Đỡ hơn rồi."

Bạch Khởi lấy giấy ăn đưa cho cậu ta. Anh ngồi xuống bên cạnh: "Tác dụng phụ của mắt âm dương à?"

"Ừm," Vỹ Bách nhận lấy giấy lau miệng, "Quen rồi."

Vỹ Bách không muốn nói nhiều về chủ đề này. Cậu ta chạm vào tay anh, cười trêu: "Giỏi thật, giấu kỹ quá. Anh còn là một cơ thủ cừ khôi đấy."

"Không phải công sức của tôi," Bạch Khởi khẽ cười, "Anh tôi dạy."

Từ trước đến nay, Bạch Khởi luôn rất cảnh giác. Bạch Du Hằng là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh. Nếu như không phải là người quan trọng, anh sẽ không bao giờ để lộ sự tồn tại của anh ấy với bất kỳ ai.

Anh ấy là của riêng anh mà thôi.

"Má ơi, anh em ruột hay anh em họ vậy? Anh ấy làm nghề gì? Vận động viên à?"

Hiển nhiên, Vỹ Bách không hiểu "anh" này không phải là "anh" kia.

Đương nhiên, Bạch Khởi sẽ không giải thích. Anh nhịn cười, nửa thật nửa đùa nói: "Anh tôi lạnh lùng vô tình, cao ngạo ngút trời, là bá vương mạnh mẽ bá đạo, là sát thủ trẻ tuổi nhất trong deepweb, là người đàn ông thiên tài giải được tất cả các loại rubik."

Vỹ Bách: "....."

"....Anh nói thật đấy á?" Kiểu đàn ông như vậy chỉ có trong tiểu thuyết huyền huyễn hiện đại. Vỹ Bách không tin dù chỉ là nửa chữ.

Bạch Khởi nhún vai: "Đoán xem."

Vỹ Bách: "........"

Vỹ Bách không muốn đào sâu thêm vấn đề này: "Anh Bạch à, tiếp theo chúng ta làm gì?"

Bạch Khởi nhìn đồng hồ treo tường. Mới hai giờ sáng, còn ba tiếng nữa mới hết ca.

Bạch Khởi đứng dậy: "Tôi còn việc chưa xong, đi làm đây."

Bạch Khởi dừng lại một chút: "Nếu cậu có lòng tốt thì báo cho mấy người mới một tiếng, nhắc họ cẩn thận thang máy."

"Nếu tôi không thích thì sao?" Vỹ Bách có chút tò mò về thái độ của Bạch Khởi đối với người mới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-18.html.]

Bạch Khởi thờ ơ đáp: "Thế thì đi ngủ đi."

Vỹ Bách ngạc nhiên bật dậy: "Má nó ơi, anh mặc kệ họ thật á?"

Trong mắt Bạch Khởi thoáng vẻ lạnh nhạt: "Bọn họ đều đến đây vì nguyện vọng của riêng mình. Tôi không có nghĩa vụ phải quản lý họ, cũng như trả giá cho những giấc mộng của họ."

Vỹ Bách nghĩ cũng phải.

Bạch Khởi đột nhiên bật cười: "Đương nhiên, nếu họ trả điểm tích lũy cho tôi, tôi cũng sẵn lòng cống hiến sức mình."

Vỹ Bách: "........"

Cuối cùng, Vỹ Bách vẫn không đành lòng. Cậu chạy đi từng tầng, dặn dò những người mới theo lời Bạch Khởi.

Bạch Khởi mất hơn một tiếng để hoàn thành công việc.

Vỹ Bách nhìn anh chọn một tư thế thoải mái để nằm ngủ trên sofa, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.

Nếu như đám người mới có trái tim pha lê, thì chắc hẳn anh Bạch mang trong mình một trái tim kim cương.

...

Tầng mười một.

Một người mới với khuôn mặt lấm tấm mụn trứng cá hoảng sợ ép mình làm việc.

Cậu ta biết sử dụng Excel, nhưng vì quá căng thẳng nên liên tục mắc lỗi. Đến giờ vẫn chưa xong việc.

Trên tầng mười một chỉ có một mình cậu ta làm việc. Cậu muốn tìm người lên giúp, nhưng mấy người kia đều rất lạnh lùng. Sau khi hoàn thành công việc, họ đều đổ xô xuống tầng bảy của Quách Phàm.

Nhanh lên, nhanh lên nào, sắp được xuống tầng tụ tập với nhóm của Quách Phàm rồi.

Trương Nhĩ nghĩ vậy, cuối cùng cũng lưu xong dữ liệu. Cậu ta thở phào nhẹ nhõm, ngả người ra ghế, toàn thân rã rời.

Cậu ta đã hoàn thành công việc rồi.

Trương Nhĩ ngẩng đầu lên, và nhận ra đồng hồ treo tường chỉ 5 giờ sáng.

Đã hết ca!

Trương Nhĩ sững người một lúc, rồi vỡ òa trong vui sướng. Cậu ta cứ cắm cúi làm việc mà quên mất giờ giấc.

Trương Nhĩ từ bỏ ý định xuống tầng bảy tìm nhóm Quách Phàm. Cậu ta tắt máy tính, và ung dung đi về phía thang máy.

Mặc dù cậu ta mù kia đã nhắc nhở họ tốt nhất là không nên đến gần thang máy trong giờ làm việc, nhưng bây giờ đã hết ca, sẽ không có ma.

Trương Nhĩ bước vào thang máy.

Thậm chí cậu ta còn chẳng mảy may suy nghĩ, vì sao app điện thoại không hề nhắc nhở đã đến giờ tan ca.

Trên bức tường trắng phía sau, kim đồng hồ treo tường chạy ngược lại, và cuối cùng dừng ở 3 giờ 50 phút sáng.

Loading...