Song Trùng - Chương 176

Cập nhật lúc: 2025-03-23 22:25:45
Lượt xem: 1

Từ đó về sau, bạn trai không bao giờ đến thăm nữa. Trưởng Vi rất muốn đến trường thăm anh, giãi bày nỗi lòng mình. Giờ đây, chỉ có ánh mắt chân thành và những lời động viên của người yêu mới có thể xoa dịu trái tim đang tan nát của cô.

Sau nhiều lần giành giật sự sống, cuối cùng Trưởng Vi cũng thoát khỏi bàn tay tử thần. Cô nhanh chóng khỏe lại, chỉ là những vết sẹo trên mặt và trong lòng khó mà lành sẹo được.

Cô luôn đeo mạng che mặt màu đen, đứng bên cửa sổ kính ở bệnh viện, nhìn xuống phía dưới. Đằng sau lớp mạng che là đôi mắt ngập tràn nỗi buồn bã.

Cô cứ đứng nhìn như thế từ sáng đến trưa, từ lúc mặt trời chói chang đến khi trời nhá nhem tối, không hề lay động.

Người mẹ héo hon biết con gái mình đang chờ đợi bạn trai đến.

Rõ ràng họ đã sắp tốt nghiệp, đã hẹn ước cùng nhau đi du học nước ngoài, tương lai đang rộng mở phía trước.

Trưởng Vi cứ ngây ngốc hỏi, vì sao anh không tới thăm cô.

Ba mẹ biết con gái mình là đóa hoa trong nhà kính, là thạch anh trong tháp ngà, mỏng manh mà đẹp đẽ, bấy giờ không chịu nổi bất cứ sự tổn thương nào nữa, bọn họ chỉ có thể nói dối hết lần này tới lần khác, rằng sắp tới kỳ thi đại học, cậu ấy bận rộn học hành, không có thời gian rảnh tới thăm cô.

Ngày hôm ấy Trưởng Vi về trường học, cũng là trước vũ hội tốt nghiệp mấy ngày.

Các giáo viên trong trường đều rất quan tâm, cân nhắc tới tình huống của Trưởng Vi nên đổi vũ hội tốt nghiệp thành buổi vũ hội mặt nạ, đến khi đấy tất cả học sinh tốt nghiệp sẽ đeo mặt nạ lên sân khấu, chỉ để lộ ra một đôi mắt.

Đây là thiện ý của các giáo viên trong trường, Trưởng Vi lấy làm cảm kích, cô chưa từng bước chân ra xã hội, không nếm trải lòng người hiểm ác, tin rằng mọi người trên thế giới này đều chính trực thiện lương.

Mãi cho đến khi cô gặp lại những người bạn cũ mấy tháng trước. Bọn họ dường như đổi mặt, những lời đàm tiếu và ánh mắt giễu cợt xem thường như đè ép cô, lớp mạng che đen thật dày cũng không thể chống cự trước những lời ác độc của họ.

Trưởng Vi khóc lóc kể lể với mẹ vô số lần, đó giờ cô chưa từng làm tổn thương họ, trong số họ thậm chí có người từng được nhận ân huệ của cô, nhưng cuối cùng bọn họ không chút lưu tình làm tổn thương cô, đ.â.m vào nơi đau đớn nhất trong lòng cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-176.html.]

Ba mẹ xúc động, nhưng không có cách nào khác, chỉ có thể ôm lấy Trưởng Vi, an ủi cô hết lần này tới lần khác, bản thân lặng lẽ rơi lệ, chỉ trong một buổi tối mà đã già đi trông thấy, nửa mái đầu đã bạc trắng.

Trưởng Vi gào khóc hỏi tại sao.

"Ba mẹ chỉ có thể rơi nước mắt nói với cô, ưu tú là sai, khác với mọi người là sai.

Mọi lời tổn thương kia âu cũng chỉ vì đố kỵ.

Lúc ấy Trưởng Vi còn không hiểu, cho đến khi cô tìm tới người bạn trai hot boy của mình.

Cô mất đi gương mặt, dường như mất đi tất cả, sự hâm mộ của bạn học, ước mộng trở thành vũ công vốn gần ngay trước mắt. Trưởng Vi hèn mọn coi bạn trai là cọng rơm cứu mạng cuối cùng, muốn có được một chút tình yêu của anh, để chứng minh thế giới này vẫn đáng giá như trước, nhưng rồi lại tận mắt chứng kiến người bạn trai lần nào cũng từ chối nói mình bận rộn, đang cúi đầu hôn một cô gái khác trong căn phòng dương cầm nơi họ từng mặn nồng bên nhau.

Trưởng Vi điếng người, m.á.u toàn thân trở nên lạnh buốt, cô như rơi vào hầm băng không đáy, vĩnh viễn không thể bò lên được.

Trong bao đêm đấu tranh với tử thần, cô đều mong ngóng ngày gặp lại bạn trai, nhờ có vậy cô mới có thể chịu đựng sống tiếp, nhưng đến khi gặp lại anh, lại trong tình cảnh châm chọc thế này đây.

Cô từng coi tình yêu này là độc nhất vô nhị, cô là duy nhất, nhưng khoảnh khắc ấy cô hiểu ra, chỉ cần cô mất đi bất cứ phẩm chất ban đầu nào, cô đều có thể bị vứt bỏ như đôi giày cũ, bởi vì người bạn trai thích là “Trưởng Vi xinh đẹp thông minh giàu có đa tài đa nghệ”, chứ không chỉ đơn thuần là “Trưởng Vi”."

"Cha mẹ chỉ biết rơi nước mắt khi nói với cô rằng, tài giỏi cũng là một cái sai, khác biệt cũng là một cái sai.

Những lời tổn thương kia, suy cho cùng, cũng chỉ vì ghen ghét đố kỵ mà ra.

Trưởng Vi lúc ấy còn chưa hiểu, cho đến khi cô tìm đến người bạn trai nổi tiếng của mình.

Khi cô mất đi nhan sắc, dường như cũng mất đi tất cả: sự ngưỡng mộ của bạn bè, ước mơ trở thành vũ công vốn đã rất gần. Trưởng Vi tuyệt vọng bám víu vào bạn trai như thể đó là chiếc phao cứu sinh cuối cùng, khao khát một chút tình yêu từ anh, để chứng minh rằng thế giới này vẫn còn đáng sống. Nhưng rồi, cô tận mắt chứng kiến người bạn trai, người luôn từ chối gặp cô với lý do bận rộn, đang cúi đầu hôn một cô gái khác trong phòng dương cầm, nơi họ từng trao nhau những khoảnh khắc ngọt ngào.

Loading...