Song Trùng - Chương 174
Cập nhật lúc: 2025-03-23 22:25:41
Lượt xem: 1
Bạch Khởi không lo khán giả biết sự tồn tại của Bạch Du Hằng, chỉ là anh giống như một chú sóc, mang hạt dẻ về cất giấu trong hang, không muốn ai nhìn thấy.
Tim Bạch Du Hằng như mềm nhũn ra, khẽ cười nói: "Dù sao thì anh cũng chỉ thuộc về em."
Bạch Khởi ngẩn người mấy giây, cười gian xảo: "Nghe chưa đủ, anh nói dễ thương thì nhắc lại lần nữa xem."
Bạch Du Hằng: "........"
Màn hình điện thoại lại sáng lên --
Mở ra câu chuyện "Vũ hội quỷ nữ".
Tiêu Nhất Cảnh bước ra khỏi câu chuyện "Ngón tay bị cắt đứt", trên khuôn mặt ôn hòa tuấn tú thoáng nét tự mãn.
Mẹ anh dặn dò anh phải thể hiện phong độ hơn người, không cần so đo với những kẻ sớm nở tối tàn. Nhưng dù sao anh cũng chỉ là một chàng trai đôi mươi, thích chiến thắng và những tràng pháo tay tán thưởng.
Ban đầu, mẹ không muốn anh tham gia "Kinh dị liên hoàn", bởi vì với anh mà nói, tham gia chương trình này không mang lại hiệu quả cao. Mẹ muốn anh đóng phim điện ảnh để kiếm được nhiều điểm tích lũy hơn, biết đâu còn nhận được đạo cụ mới. Anh cũng hiểu điều này, nhưng anh muốn có thêm nhiều người hâm mộ hơn, được nhiều người ngưỡng mộ hơn, và "Kinh dị liên hoàn" là một cơ hội tuyệt vời.
Khi Tiêu Nhất Cảnh quay trở lại căn phòng chọn đồ kia, nụ cười đắc ý trên mặt anh đột nhiên tắt ngấm.
Trong căn phòng u ám, một phím dương cầm lơ lửng giữa không trung, từ từ xoay tròn, tỏa ra ánh huỳnh quang trắng muốt chói mắt.
Khuôn mặt Tiêu Nhất Cảnh lộ vẻ kinh ngạc, anh nhanh chóng đảo mắt nhìn quanh căn phòng, ngón tay bị cắt đứt kia đã hoàn toàn tối đen, nằm giữa một đống đồ vật trông rất bình thường, không có gì đáng chú ý, như thể nó đã bị người khác chọn trước.
Có người đã nhanh chân hơn anh sao?
Tiêu Nhất Cảnh ý thức được điều gì đó, vội vàng cúi đầu nhìn điện thoại, ứng dụng hiện ra một giao diện, phía dưới cột câu chuyện "Ngón tay bị cắt đứt" đã có thêm một cột mới, "Vũ hội quỷ nữ".
【Cửa ải thứ hai "Vũ hội quỷ nữ" đã mở ra, diễn viên Tiêu Nhất Cảnh có muốn tiến vào ngay lập tức không?】
Khoảnh khắc dòng chữ kia hiện ra, m.á.u trong người Tiêu Nhất Cảnh như đông cứng lại một nửa, có người đã nhanh tay hơn anh ư?
Là Hứa Thanh ư? Không thể nào! Gã kia tuy có vài mánh khóe, nhưng sức chiến đấu lại yếu, không thể nhanh như vậy được.
Hay là Bạch Khởi?
Trong đầu Tiêu Nhất Cảnh bất chợt hiện lên một khuôn mặt thanh tú, hiền hòa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-174.html.]
Tiêu Nhất Cảnh thở hổn hển, không thể ngăn mình nhớ lại bản thân mình trước khi bị trói buộc vào app.
Đó là một kỳ thi quan trọng thời cấp ba, từ trước đến nay hắn luôn đứng nhất, mẹ hắn rất đỗi hài lòng, cho đến lần ấy, do thể trạng không tốt nên hắn thi không được như ý, chỉ đứng thứ hai. Đêm đó về nhà, mẹ vừa đánh vừa mắng hắn, không cho hắn ăn cơm, còn phạt hắn đứng ngoài cửa cả đêm.
Không, hắn không thể đứng thứ hai được!
Trong mắt Tiêu Nhất Cảnh ánh lên một tia hoảng sợ!
Chắc chắn là người kia đã không màng đến hình tượng nhân vật để chạy đua với thời gian, Tiêu Nhất Cảnh nhắc nhở mình phải giữ bình tĩnh, trong quy tắc của "Kinh dị liên hoàn", không phải cứ nhanh là điểm cao, mà còn phải xem cả hành động và biểu cảm nữa.
Tiêu Nhất Cảnh cười nhạt một tiếng, hoàn toàn tự tin. Giờ hắn đã nắm rõ quy tắc, người kia qua màn đầu nhanh hơn hắn một chút, có gì ghê gớm chứ, phía sau còn cả tá màn chơi nữa mà.
Tiêu Nhất Cảnh không do dự nữa, tiến vào màn chơi tiếp theo.
【Nói thật là Cảnh thần làm tôi hơi thất vọng, anh ta qua ải rồi, nhưng rất bình thường, lại còn hấp tấp vội vàng, không xứng với danh "Thần" này!】
【Tham gia gameshow cạnh tranh, xếp thứ hai có là gì, mới bắt đầu thôi mà, đừng vội phán xét sớm thế, không sợ lát nữa bị vả mặt à?】
【Má ơi, Cảnh thần á? Anh chàng con ngoan của mẹ lạm dụng đạo cụ, chỉ toàn thấy tinh vi tinh tướng.】
Bạch Khởi tỉnh dậy và thấy mình đang nằm trên giường. Trần nhà rất thấp, Bạch Khởi ngồi dậy.
"Tách!" Đèn bàn trong căn phòng tối om bỗng dưng sáng lên, Bạch Khởi lúc này mới nhìn rõ. Anh đang ở trong ký túc xá của trường, lại còn là kiểu phòng có giường tầng.
Ánh đèn bàn chiếu sáng khắp căn phòng. Đây là phòng ký túc xá bốn người dành cho nam sinh. Trong phòng, ngoài anh ra còn có ba bạn cùng phòng, do ánh sáng yếu ớt nên mặt của họ đều bị tối.
Bạch Khởi nhìn xuống người mình, dù đang nằm trên giường nhưng anh lại mặc một bộ quần áo đồng phục màu trắng xanh.
Xem ra lần này nhân vật của anh là học sinh. Bạch Khởi tìm điện thoại, bật màn hình, lấy ánh sáng yếu ớt soi xuống ngực, nơi đó có phù hiệu trường học, bên dưới là dòng chữ lớn: "Phổ thông Bắc Lộc".
Học sinh trung học.
Trên đầu giường có dán bảng tên, Bạch Khởi - 11A6.
Học sinh lớp 11.
Bạch Khởi còn đang suy nghĩ thì bất ngờ bị ai đó ném quýt vào người.
"Trì, mau xuống đây, bà la sát kia đi rồi, không vào kiểm tra xem ngủ chưa! Chúng ta kể chuyện ma tiếp đi!" Cậu trai ném quýt kia nhỏ giọng giục giã, ánh mắt trong bóng tối sáng rực, như thể mang theo sự hưng phấn.