Song Trùng - Chương 172
Cập nhật lúc: 2025-03-23 22:25:37
Lượt xem: 1
Bàn tay quỷ dị, màu xanh tái nhợt và ẩm ướt, năm ngón tay ngoằn ngoèo quằn quại như muốn xé toạc da thịt. Nó không ngừng cọ xát vào thành dạ dày mỏng manh của Tiêu Nhất Cảnh, như thể muốn chui ra từ bên trong.
Dịch dạ dày lẫn với cặn thức ăn trào ra, một khối u dị dạng đang lớn dần lên trong dạ dày chật hẹp của Tiêu Nhất Cảnh.
Cao Khởi!
Tiêu Nhất Cảnh kinh hãi nhận ra, trên ngón tay cái của bàn tay kia có một vết khâu sẹo chằng chịt như vết rết!
Cao Khởi đang ở trong bụng hắn, và hắn muốn thoát ra ngoài.
"Tiểu Cảnh!" Trong căn phòng nhỏ hẹp, người phụ nữ hoảng hốt kêu lên.
Ngay sau đó, trên màn ảnh, Tiêu Nhất Cảnh điên cuồng xé rách áo mình, để lộ ra một miếng ngọc bội quý giá đeo trên cổ.
Miếng ngọc trong suốt, tinh xảo, chính giữa là hình Bồ Tát Địa Tạng được chạm khắc trên vàng.
Khi miếng ngọc hiện ra, một luồng ánh sáng chói lòa bùng nổ, Phật quang tỏa sáng khắp nơi.
Bàn tay quỷ quái lập tức rụt vào trong bụng Tiêu Nhất Cảnh, và từ sâu bên trong, tiếng kêu thảm thiết của Cao Khởi vọng ra, xé nát cõi lòng người nghe.
"Mày đáng chết!" Giọng Cao Khởi đầy hận ý và sự cay đắng.
Căn phòng lại chìm vào sự tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề của Tiêu Nhất Cảnh.
Bị ngọc bội áp chế, con quỷ tạm thời không thể thoát ra. Tiêu Nhất Cảnh vẫn chưa hoàn hồn, mặt mày trắng bệch như không còn giọt máu.
Dịch dạ dày chua loét đang ăn mòn cơ thể hắn, nhanh chóng lan rộng ra. Tiêu Nhất Cảnh biết tình hình của mình rất tệ, cùng lắm chỉ cầm cự được nửa phút nữa.
Gương mặt nghiêm khắc của mẹ hiện lên trong tâm trí hắn, những lời dạy bảo nghiêm khắc như đang văng vẳng bên tai. Tiêu Nhất Cảnh cố gắng lắc đầu, cuối cùng cũng lấy lại được một chút tỉnh táo.
Hắn giật mình nhận ra điều gì đó, cố gắng chịu đựng cơn đau dữ dội, bắt đầu tìm kiếm ngón tay thứ sáu trong bụng mình.
Lúc nãy, có gì đó trong bụng hắn thắt lại, hắn chỉ nghĩ là đau bụng. Giờ nghĩ lại thì rõ ràng đó là một lời cảnh báo. Tiêu Nhất Cảnh lần theo ký ức nhanh chóng sờ soạng, động tác ngày càng gấp gáp.
Cuối cùng, hắn cũng tìm thấy nó.
Từ đống cặn thức ăn, Tiêu Nhất Cảnh lôi ra một ngón tay dài khoảng bảy, tám centimet, đầu ngón tay dính đầy máu, ẩm ướt và phát ra ánh xanh lam. Cùng lúc đó, điện thoại của Tiêu Nhất Cảnh trên bàn vang lên thông báo――
"Chúc mừng bạn đã sống sót trong câu chuyện "Ngón tay bị cắt đứt"."
Tiêu Nhất Cảnh đau khổ chạm vào chiếc vòng trên cổ. Trên miếng ngọc đã có một vết nứt lớn, như thể chỉ cần dùng thêm một vài lần nữa là nó sẽ hỏng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-172.html.]
Tuy vậy, hắn đã sử dụng nó, và hắn tin chắc rằng mình sẽ đứng đầu. Tiêu Nhất Cảnh thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mãn nguyện, rồi đắc ý nhếch mày.
Tiêu Nhất Cảnh biến mất khỏi căn phòng nhỏ bé.
Người phụ nữ mệt mỏi ngồi phịch xuống, lưng áo ướt đẫm mồ hôi.
"Bà đúng là đã dốc hết vốn liếng để đưa cậu ta vào phó bản sao? Đạo cụ này lợi hại thật, nhưng với bản lĩnh hiện tại của cậu ta thì không thể nào lấy được." Cực Nguyên ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn, thờ ơ nói.
Người phụ nữ không ngờ Cực Nguyên lại chủ động bắt chuyện với mình, nhất thời cảm thấy vinh dự mà kinh ngạc, vội vàng nở nụ cười lấy lòng: "Đúng... đúng vậy, dù sao cũng là con trai tôi mà."
Cực Nguyên đột nhiên khẽ cười khẩy một tiếng: "Có nhiều đạo cụ như vậy, mà vẫn rớt hạng nhất."
Nụ cười trên mặt người phụ nữ cứng đờ.
Cực Nguyên hờ hững ngước mắt lên: "Đứa con bất tài như vậy, đúng là hiếm thấy."
Một vị khách mời khác cũng tỏ vẻ khó xử.
Bàn tay trong tay áo người phụ nữ siết chặt rồi lại thả lỏng, khó khăn lắm mới nở được một nụ cười gượng gạo, không cam lòng nhưng vẫn dè dặt nói: "Có lẽ thằng bé chưa thích ứng được nên hơi chậm một chút, với cả đây mới là cửa đầu tiên, chắc chắn sau đó sẽ đuổi kịp."
Cực Nguyên như nghe được chuyện cười gì đó hài hước, không đáp lại lời bà, hắn nhìn lên màn ảnh, thấy Bạch Khởi đang đứng trong phòng chọn đồ vật, hài lòng nhếch khóe môi.
【Áu áu, phong cách của Khởi Cưng nhà tui khác hẳn với Tiêu Nhất Cảnh, Khởi Cưng vừa ngầu vừa m.á.u me, tỉnh bơ mổ bụng, cả bàn tay nhuốm m.á.u trông cool ngầu hết sảy, ghét Tiêu Nhất Cảnh】
【Cục cưng tàn nhẫn với bản thân quá, tui nhìn mà thấy đau lòng】
【Ủa mấy thím bị sao vậy, trước đó đều gọi đại lão, sao đột nhiên lại thành "cưng" rồi?】
【Tại vì trong gameshow này ẻm đáng yêu quáaaaaa huhuhu】
【Nghe nói đây là kênh đứng đầu, em len lén tới xem một chút】
【Thư Yến ngốc nghếch cuối cùng cũng qua được cửa đầu tiên rồi, hoan hô hoan hô, vỗ tay chúc mừng nè!】
….
Bạch Khởi lại xuất hiện trong căn phòng chọn đồ vật quen thuộc.
Giờ thì anh đã hiểu rõ hơn về những gì đang diễn ra.
Các câu chuyện trong "Kinh dị liên hoàn" không phải lúc nào cũng dễ dàng và an toàn. Độ khó và mức độ nguy hiểm có thể nói là hoàn toàn ngẫu nhiên, tùy thuộc vào việc chương trình chọn món đồ nào.