Song Trùng - Chương 169
Cập nhật lúc: 2025-03-23 22:24:28
Lượt xem: 3
Từ khi có được sức mạnh từ thiên đạo, các giác quan của anh thính nhạy hơn. Ẩn sau mùi thuốc xịt phòng nồng nặc là mùi hôi thối thoang thoảng.
"Mùi gì thế này?" Bạch Khởi nhăn mặt bịt mũi.
"Thịt nát để lâu." Cao Khởi nói rồi bật đèn.
Đèn vàng hiu hắt, chắc là để đỡ tốn tiền điện. Dưới ánh đèn mờ ảo, gương mặt Cao Khởi trở nên kỳ lạ.
"Ba mẹ em vẫn chưa về. Anh Khởià, anh lên phòng em ngồi một lát đi, em đưa anh 500 đồng." Cao Khởi mời.
"Nhanh lên." Bạch Khởi hơi mất kiên nhẫn.
Cao Khởi dẫn anh lên tầng. Mỗi bước chân của họ khiến cầu thang gỗ kêu lên những tiếng răng rắc đáng sợ.
Càng lên cao, mùi hôi thối càng xộc vào mũi.
Bạch Khởi siết chặt tay, nghĩ thầm: "Anh à."
Bạch Du Hằng: "Đây."
Cao Khởi dẫn anh vào phòng. Rồi anh chợt để ý thấy hai đôi dép lê đặt ngoài cửa.
Phòng này không phải là phòng của Cao Khởi.
Mùi hôi thối nồng nặc, không cách gì át đi được. Bạch Khởi ngẩng đầu. Ánh đèn leo lét chiếu sáng căn phòng. Trên giường có hai t.h.i t.h.ể đang phân hủy!
Sao Cao Khởi lại g.i.ế.c cha mẹ mình? Họ đâu có tội tình gì?】
【Quỷ dữ g.i.ế.c người chẳng phân biệt thiện ác.】
【Có lẽ Cao Khởi từng có hiềm khích với cha mẹ, sau khi c.h.ế.t đi, oán niệm ấy bị khuếch đại lên gấp bội.】
【Ngắm nhìn t.h.i t.h.ể ư? Thật là một thú vui bệnh hoạn của quỷ dữ.】
Hai cái xác được đắp chăn kín mít. Ruồi nhặng bu đầy trên gương mặt héo hon. Trông chẳng khác gì thịt khô dưới trời hè oi ả.
Đôi mắt họ trợn trừng, c.h.ế.t không nhắm mắt.
"Anh à, anh còn muốn 500 đồng không?" Giọng Cao Khởi đột ngột thay đổi, khàn đặc, the thé, nghe như tiếng kêu kẽo kẹt của một cái ống bễ mục nát.
Bạch Khởi chợt thấy sống lưng lạnh toát. Anh lập tức quay lại, đối diện với một khuôn mặt trắng như quỷ!
Khuôn mặt Cao Khởi lấp ló nơi cầu thang tối tăm. Khóe miệng từ từ nhếch lên, nở một nụ cười quỷ dị với Bạch Khởi.
"Tiểu Bạch à!"
Bạch Du Hằng định xông lên, Bạch Khởi kịp thời ngăn lại: "Cứ để em diễn!".
Bạch Du Hằng sững người.
Một giây sau, Bạch Khởi kinh hãi kêu lên: "Áaaaaaaa! Maaaa!!!"
Bạch Du Hằng: "………"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-169.html.]
【Quá nhập vai hahahahaha】
【Diễn xuất thần sầu hahahaha】
【Đến lúc này rồi vẫn giữ hình tượng hahaha buồn cười quá】
【Ôi, anh ấy đáng yêu quá trời】
Tiếng hét thất thanh vang vọng khắp màn đêm tĩnh mịch.
Nhiệm vụ của cảnh này là tham quan rồi đi. Bạch Khởi kêu lên: "Anh ơi, diễn cảnh sợ hãi chạy trốn đi!!"
Trong bóng tối cầu thang, Bạch Du Hằng bám vào tường, loạng choạng chạy xuống lầu. Khi cách tầng một chỉ hai bậc thang, một đôi giày trắng toát hiện ra trước mắt anh.
Cao Khởi!
Bạch Du Hằng ngước mắt lên, Cao Khởi đã chặn đường đi của hắn, nhếch mép cười ghê rợn, vươn tay tóm lấy anh.
Bạch Du Hằng vội vàng chạy trở lên cầu thang.
"Anh à, hắn chỉ hù dọa chúng ta thôi, không có ý định g.i.ế.c người. Em nghĩ đây chưa phải là cảnh cuối cùng, nếu không kịch bản đã không để chúng ta “Rời đi”. Chúng ta chỉ cần chạy là được! Nhớ diễn cho tốt vào nhé!!"
Bạch Du Hằng hơi nhướn mày: "BạchH đạo diễn thật giỏi, còn hướng dẫn diễn xuất!"
"Thì… Áaaaaaaa!!!" Bạch Khởi tiếp tục la hét phụ họa cho anh trai.
Bạch Du Hằng vội vàng xoay người, kinh hãi chạy ngược lên lầu. Giữa hành lang, hắn hoang mang nhìn trái ngó phải, mặt mày tái mét.
Phía bên trái là bức tường chắn, phía bên phải là căn phòng kinh tởm chứa đầy tử thi.
Trong nháy mắt, Cao Khởi đã đứng ngay bên trái Bạch Du Hằng. Bạch Du Hằng gắng gượng nuốt trôi cảm giác ghê tởm, xông vào căn phòng chứa xác chết.
Trong phòng chỉ có một ô cửa sổ, nhưng vị trí không mấy thuận lợi, ở ngay bên cạnh giường.
Bạch Du Hằng giả bộ hoảng loạn bước tới, nhưng bước chân vẫn vững vàng. Hắn đạp chân lên thi thể, chân còn lại đạp mạnh một cái, cánh cửa sổ kính mỏng manh vỡ tan tành.
Ngoái đầu nhìn Cao Khởi đang đuổi tới, hai tay bám vào mép cửa sổ, quan sát vị trí tiếp đất, buông tay nhảy xuống, rơi xuống bãi cỏ gần đó.
Không hề bị thương, Bạch Du Hằng nhanh tay đứng dậy, phủi sạch cỏ dính trên tay, vội vã chạy đến chiếc xe điện đang đỗ bên đường.
Vừa định nổ máy xe bỏ chạy, bỗng nhiên cảm thấy bất thường, ngẩng đầu nhìn lên tầng hai căn nhà mà anh vừa nhảy ra.
【Trời má, cao như vậy, tui còn tưởng ảnh nhảy xuống sẽ bị ngã gãy xương chứ, chỉ có vậy thôi à?】
【Ừ, tố chất thân thể tốt lắm, mặt ảnh rõ là lừa tình.】
【Chắc mục đích của Cao Khởi là để sau này anh ta nửa tàn nửa phế à?】
Quỷ không đuổi theo. Bạch Du Hằng ngồi lên chiếc xe điện, chuẩn bị lái xe bỏ trốn, bất chợt nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn lên tầng hai của ngôi nhà hoang mà hắn vừa thoát ra.
Cao Khởi đứng bên ô cửa sổ vỡ tan, thân hình nửa trong suốt lộ ra ngoài. Khuôn mặt vẫn rất rõ, trắng bệch đến đáng sợ.
Cậu ta chậm rãi giơ tay lên, vẫy chào Bạch Du Hằng ở phía dưới, nhếch mép cười quỷ dị. Đôi môi khẽ động đậy, như đang nhắn nhủ điều gì đó.