Song Trùng - Chương 166

Cập nhật lúc: 2025-03-23 22:24:22
Lượt xem: 3

Bạch Khởi cúi đầu nhìn kịch bản trong điện thoại.

【Yêu cầu của cảnh thứ hai: Ăn bánh gato.】

Cửa phòng riêng mở ra, Cao Khởi mang bánh gato tiến vào.

Bạch Khởi ngẩng đầu nhìn lên, đó là một cậu trai thanh tú, dáng người nhỏ nhắn gầy gò, vừa chạm mắt với Bạch Khởi liền cúi đầu xuống, trông khá ngượng ngùng và hướng nội.

Bạch Khởi nhướng mày, nhân vật chính của câu chuyện "Ngón tay bị cắt đứt" này trông vẫn rất bình thường.

Cao Khởi đi đôi giày đá bóng đã bạc màu vì giặt quá nhiều, quần áo cũng không vừa vặn, rộng thùng thình trên người, xem ra là quần áo người khác không mặc nữa.

Hàng lông mày của Bạch Khởi khẽ cau lại, nghèo như vậy, sao lại mời cả bọn họ tới một nơi như thế này? Karaoke chủ yếu tính phí theo giờ, một đêm có lẽ tốn hơn mấy trăm tệ, chưa kể chỗ bia trên bàn nữa. Bình thường quán karaoke không cho phép mang rượu và nước vào, nếu mua thì phải gọi mấy chục chai, thêm cả bánh sinh nhật nữa, bữa này Cao Khởi phải chi cả ngàn tệ.

Cha mẹ keo kiệt như vậy, một ngày chỉ cho Cao Khởi một đồng, chắc chắn sẽ không lập tức cho Cao Khởi cả ngàn tệ, vậy Cao Khởi lấy tiền ở đâu ra? Chẳng lẽ là ăn trộm?

Bạch Khởi dời mắt, dừng lại ở tay phải của Cao Khởi, ngón cái tay phải đã tháo chỉ, ngón tay vẫn còn hơi sưng, vết sẹo con rết phía trên trông dữ tợn và đáng sợ.

Cao Khởi cảm nhận được ánh mắt dò xét không chút kiêng dè của Bạch Khởi, lặng lẽ giấu tay ra sau lưng.

Đám thiếu niên bất lương đã đói cồn cào, thấy bánh gato tới thì lập tức nhao nhao lên.

Bạch Khởi khẽ huýt sáo, bản thân cũng thấy mình "mỡ màng" đến độ phản quang.

Cao Khởi đi tới, đặt bánh gato lên bàn, lắp bắp nói một tràng lấy lòng, cuối cùng bảo: "Bánh gato do chính tay mình làm, hy vọng mọi người không ghét bỏ."

"Tự làm?" Bạch Khởi nhướng mày lên.

"Ừm.. ừm.." Dường như Cao Khởi hơi sợ anh, giọng nhỏ như muỗi kêu.

"Được phết nhỉ, đảm đang thế." Bên cạnh có người trêu đùa.

Cao Khởi cắt bánh gato, dùng d.a.o cắt bánh thành những miếng bánh gato đẹp đẽ, chia cho mọi người.

Cảnh thứ hai yêu cầu ăn bánh gato.

Bạch Khởi nâng miếng bánh gato, ngồi dựa vào sofa, lắc lư cái chân, vừa ăn vừa nhìn chòng chọc nhất cử nhất động của Cao Khởi, anh vẫn luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Bạch Khởi dời tầm mắt, đồng tử mắt đột nhiên co lại.

Lúc Cao Khởi đưa bánh gato cho Khỉ còm, vậy mà dưới chân cậu ta không có bóng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-166.html.]

Trái tim Bạch Khởi đột nhiên nhảy lên, rõ ràng ban nãy có mà.

Cao Khởi cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Bạch Khởi, máy móc quay đầu, nở nụ cười không rõ thái độ với Bạch Khởi.

Khoảnh khắc ấy, trên mặt tường đỏ au phản chiếu bàn tay Cao Khởi đưa bánh gato cho Khỉ còm.

Miếng bánh gato kia rõ ràng có hình bánh sandwich, mà cái bóng phản chiếu trên tường, rõ ràng là đầu phụ nữ tóc dài.

Bạch Khởi cúi đầu, mặt không đổi sắc nhìn chiếc bánh gato đã ăn được gần một nửa trong tay mình, ánh mắt dần tối xuống.

Bạch Khởi vẫn còn một miếng bánh gato trong miệng, anh ta không biết nên nhả ra hay nuốt vào.

Bạch Khởi ngừng nhai, đặt miếng bánh gato lên bàn một cách khó khăn. Anh ta lại nhìn lên tường, bóng của chiếc bánh gato của Khỉ Còm đã trở lại bình thường, dưới chân Cao Khởi cũng có bóng.

Cho dù những gì anh ta vừa nhìn thấy chỉ là ảo giác hay là sự thật, thì cũng có thể chắc chắn rằng Cao Khởi không phải là người.

Có lẽ Cao Khởi đã sử dụng một thủ thuật nào đó để che mắt mọi người để trả thù, hoặc là để che đậy hình dạng thật của chiếc bánh gato. Vế trước thì không sao, nhưng nếu là vế sau...

Mặt Bạch Khởi không biến sắc.

Nghĩ cũng vô ích, yêu cầu của màn thứ hai là ăn bánh gato, app vẫn chưa báo, có nghĩa là vẫn chưa ăn đủ.

"Anh à, chúng ta có thể cùng nhau gánh chịu không?", Bạch Khởi nói nhỏ, "Nuốt giúp em trai siêu đáng yêu này của anh đi."

Bạch Du Hằng: "Em là đồ gian xảo."

Vậy là đã đồng ý rồi, Bạch Khởi cười toe toét, "Đồ gian xảo của anh trai."

Bạch Du Hằng vừa xuất hiện đã nhếch mép cười khẩy, hắn ngước mắt lên, nhìn thấy Cao Khởi đang tiến về phía mình, trong đáy mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo.

Cao Khởi đi đến trước mặt hắn, nụ cười quỷ dị trước đó đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nhút nhát sợ sệt, cậu cúi gằm đầu, bộ dạng muốn nói rồi lại thôi.

"Đừng đứng đó chướng mắt, không nói gì thì cút sang một bên." Bạch Du Hằng bình thản ăn bánh gato.

Lúc này Cao Khởi mới ngẩng đầu lên, lấy lòng hỏi: "Bánh gato có ngon không?"

Vẻ mặt cậu sợ hãi, nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng trầm thấp, khi Bạch Du Hằng nhai bánh với vẻ mặt giễu cợt ác ý, cậu khẽ hừ một tiếng.

Theo yêu cầu của màn thứ hai, hắn đang định nói "Cũng tàm tạm", thì điện thoại đột nhiên vang lên.

Bạch Du Hằng liếc nhìn.

【Bạn đã hoàn thành yêu cầu ăn bánh gato của màn thứ hai, dừng lại một phút để tìm kiếm thông tin hữu ích, một phút sau sẽ bước vào màn tiếp theo.】

Loading...