Song Trùng - Chương 159

Cập nhật lúc: 2025-03-23 22:24:00
Lượt xem: 2

Sắc mặt Vu Nhã lập tức trở nên tái nhợt, chẳng lẽ Cực Nguyên muốn tham gia chương trình này sao? Anh chưa từng thấy Cực Nguyên để ý đến bất cứ ai như vậy.

Quản lý cũng lấy làm kinh ngạc, anh ta nhanh chóng phản ứng lại, vội nói: "Dạ, đã sắp xếp đủ rồi. Chương trình này mời ngẫu nhiên ba diễn viên từ hạng ba đến hạng năm làm khách mời, những diễn viên hạng ba trở lên có thể trực tiếp nhận vị trí. Nếu anh muốn tham gia, tôi lập tức gửi thông tin cho app."

"Được." Cực Nguyên quả quyết đáp.

Đến khi quản lý ra ngoài, Cực Nguyên phát hiện Vu Nhã bên cạnh mặt mày tái mét đến đáng sợ.

"Lại sao vậy?" Nụ cười trên gương mặt Cực Nguyên lập tức biến mất, giọng điệu không kiềm chế được sự khó chịu.

Vu Nhã cảm thấy tim mình như nghẹn lại, môi khô khốc, anh ta cười gượng gạo hỏi: "Có phải anh đã để ý đến cậu ta rồi không?"

Chàng trai kia, sau khi được thiên đạo ban thưởng lại thân thể, dung mạo đã vượt trội hơn anh rất nhiều. Hơn nữa, cậu ta còn có thiên phú như vậy, đúng là kiểu thiên tài mà Cực Nguyên thích nhất. Không giống như anh, vốn dĩ rất bình thường, chỉ có thiên phú đặc thù mà Cực Nguyên lại không hề hứng thú.

Cực Nguyên rất ít khi nói dối. Nếu hắn đã nói không biết người này thì chắc chắn là không biết. Vậy mà bây giờ hắn lại hạ mình tham gia cái chương trình kia, ngoại trừ việc coi trọng cậu ta, Vu Nhã không thể nghĩ ra lý do nào khác.

Trước giờ, Cực Nguyên chưa từng vì anh mà làm đến mức như vậy. Vu Nhã khẽ cười giễu một tiếng.

Cực Nguyên sững sờ mất vài giây, sắc mặt có chút kỳ lạ, hắn cười như không vui: "Đừng suy nghĩ lung tung. Tuyệt đối không có chuyện gì giữa anh và cậu ta đâu."

Hắn nghiêng người, nâng lấy gương mặt Vu Nhã: "Trong đầu em toàn nghĩ cái gì vậy?"

Giọng nói dịu dàng của hắn mang theo một chút bông đùa, gương mặt Vu Nhã thoáng chốc đã đỏ bừng lên.

"Vậy tại sao anh lại tham gia chương trình kia?" Vu Nhã vẫn cố chấp truy hỏi. Trước giờ anh vẫn luôn rất để ý đến những chuyện này, nhất định phải hỏi cho rõ ràng mới có thể yên tâm. Nếu không, anh sẽ bị sự nghi ngờ của bản thân hành hạ đến c.h.ế.t mất.

"Chỉ là có chút hứng thú với cậu nhóc kia thôi." Cực Nguyên kiên nhẫn đáp.

Vu Nhã nhìn hắn không chớp mắt: “Hứng thú nào cơ?”

Cực Nguyên ghét nhất là người không tin mình, đang muốn lạnh mặt xuống, nhưng trông thấy dáng vẻ ngốc nghếch truy hỏi của anh lại mềm lòng, cười bảo, “Khác với em.”

Gương mặt Vu Nhã lại đỏ lên.

..

Buổi tối bốn ngày sau, Bạch Khởi soi gương chỉnh lại ống tay áo mình, cảm thấy Vỹ Bách ngồi bên cạnh chân run cầm cập, bảo rằng: “Đừng nhịn tiểu, muốn thì cứ đi đi, tôi không cần cậu cứ phải nhìn chòng chọc, lại nói cậu có thấy đâu.”

Vỹ Bách lập tức ngừng rung đùi, khép chân lại, vừa xấu hổ vừa e thẹn nói: “Em không buồn tiểu, em đang căng thẳng.”

Bạch Khởi sắp tham gia “Kinh dị liên hoàn” rồi, cậu không căng thẳng được sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-159.html.]

Bạch Khởi “Ừ” một tiếng, hờ hững hỏi: “Cậu có gì mà phải căng thẳng.”

Vỹ Bách chỉ vào quầng thâm mắt, cuối cùng cũng cảm nhận được cái gọi là “hoàng đế chưa vội thái giám đã vội”.

Bạch Khởi nhìn bọng thâm dưới mắt cậu mấy cái, trêu chọc: “Đừng bảo cả đêm cậu thao thức không ngủ nhé?”

Vỹ Bách xua tay nguầy nguậy: “Không phải!” Cậu không muốn thừa nhận chuyện mất mặt này.

Bạch Khởi nghiêm túc nói: “Đợi lát nữa tôi tới chương trình cậu về ngủ một lát, đừng cố quá.”

Vỹ Bách cảm thấy tủi thân: “Anh à, em mà ngủ được mới là lạ.”

“Cậu chỉ có nhiêu cân lượng.” Bạch Khởi hết cách, Vỹ Bách cứ như học sinh tiểu học sắp đi tham quan vậy.

Vỹ Bách cười hề hề: “Em mấy cân mấy lạng anh còn không rõ hay sao?”

Bạch Khởi đứng trước gương vuốt tóc, thầm nghĩ: “Anh à, em có đẹp trai không? Có phải đẹp trai đến mức già trẻ trai gái đều mê mẩn không?”

“Đẹp.” Một lúc sau Bạch Du Hằng mới đáp lại một tiếng.

Bạch Khởi biết hắn ghen, cười: “Em đây là bán sắc nuôi anh đó.”

“Tiểu Bạch,” Bạch Du Hằng nghẹn họng, nghiến răng nói.

Bạch Khởi cười vui vẻ.

Vỹ Bách đứng bên cạnh hơi sững sờ, cậu ở bên Bạch Khởi lâu mới phát hiện ra Bạch Khởi có thói quen tự nhiên cười một mình.

Điện thoại trên bàn đổ chuông, Bạch Khởi mở khóa màn hình.

【Sắp dịch chuyển tới chương trình “Kinh dị liên hoàn”.】

“Đi thôi.” Bạch Khởi nhìn Vỹ Bách.

Vỹ Bách gật đầu: “Nhất định anh Bạch đứng đầu cho coi.”

Mặc dù tay Tiêu Nhất Cảnh kia sắp 2000 điểm tới nơi, nhiều hơn anh Bạch một khoảng dài, nhưng Vỹ Bách tin nhất định anh Bạch của cậu sẽ đứng đầu.

Bạch Khởi cười mà không nói.

Trời đất quay cuồng một hồi, đến khi Bạch Khởi mở mắt ra, đã xuất hiện trong một gian phòng được bố trí vô cùng kì dị.

Gian phòng vuông vức, áng chừng 400, 500 mét vuông, ở giữa đặt một chiếc bàn tròn đen nhánh, bên bàn đã có hai người ngồi vào, đều là những gương mặt lạ lẫm, là hai chàng trai có ngoại hình đẹp mắt.

Loading...