Song Trùng - Chương 155

Cập nhật lúc: 2025-03-23 22:23:52
Lượt xem: 1

"Đúng vậy, những người còn sống chính là đã được người cá hưởng dụng qua," Thư Yến nói, "Trong số họ có một bộ phận sẽ có thai sinh con, không thể sảy thai, chỉ có thể sinh ra."

Bạch Khởi nhìn gương mặt chi chít vảy cá của Thư Yến, lập tức hiểu ra, Thư Yến biết Bạch Khởi đang nói chuyện nghiêm túc, cũng không cảm thấy lúng túng, thẳng thừng cởi áo ra, quay lưng lại, lộ tấm lưng chi chít vảy cá cho Bạch Khởi nhìn.

Bạch Khởi nhìn những vảy cá kia, lập tức hiểu rõ, "Thế nên mẹ anh là.." Anh cảm thấy hơi mạo phạm, lập tức dừng đề tài này lại: "Xin lỗi."

Thư Yến ngược lại rất thản nhiên, cười rằng: "Chuyện không như anh nghĩ, mẹ tôi không phải xử nữ bị ném xuống biển, hồi trẻ mẹ tôi hoạt bát, thích lái thuyền đánh cá ra biển chơi, sau đó có một lần gặp bão tố, thuyền bị sóng đánh lật, mẹ tôi suýt chút nữa mất mạng, được người cá cứu lên bờ, đến khi lên bờ đã mang tôi."

"Mẹ tôi là một người phụ nữ rất lãng mạn, bà ấy vui vẻ sinh tôi ra, cũng luôn miệng nói với tôi không có gì phải xấu hổ, tại tôi trước đó nghĩ quẩn, cứ để tâm hoài."

"Vậy bà ấy cũng không nhớ rõ dáng vẻ người cá thế nào à?" Bạch Khởi hỏi.

"Không nhớ rõ," Thư Yến cười, "Nhưng điều này cũng không cản trở việc bà ấy rơi vào lưới tình, hai mươi năm như một ngày, vẫn tin tưởng rằng cuối cùng sẽ có một ngày mình được gặp lại người cá đã cứu mình."

Bạch Khởi đột nhiên hiểu sự thiện lương chính trực của Thư Yến được kế thừa từ ai.

"Cho nên anh có dòng m.á.u lai giữa người và người cá?" Bạch Khởi hỏi.

Thư Yến nói, "Xem như vậy, lúc tôi vừa mới chào đời, hoàn toàn có dáng vẻ con người, dần dà lớn lên, trên người dần xuất hiện vảy cá, càng tới gần biển, càng gần nước biển, vảy cá trên người càng xuất hiện nhiều, cho nên sau này tôi mới ầm ĩ đòi vào nội thành cách xa bờ biển, bởi vì tôi không muốn cuối cùng cả người mình toàn vảy, không thể sống thiếu nước."

"Thế hệ sau của người và người cá có hai hướng phát triển, một là bị biển cả cảm hóa, cuối cùng cả người chi chít vảy cá, không thể rời khỏi biển, một ngày nọ nhảy xuống biển, không thể trở về được nữa, còn một phương hướng là rời xa biển cả, gắng gượng duy trì hình người."

Bạch Khởi gật đầu, kinh ngạc qua đi lại cảm thán, anh hỏi tiếp: "Thế thức tỉnh huyết thống mà anh nói đến?"

Thư Yến: "Người cá muốn thức tỉnh huyết thống rất khó, sau khi thức tỉnh, những chiếc vảy trên mặt sẽ rút đi, nhưng khi nghĩ tới chúng nó, chúng nó sẽ lập tức xuất hiện bảo vệ thân thể, bình thường cũng không đem lại khó xử cho tôi, cho nên tôi mới tới đây, tôi không muốn tiến hóa theo phương hướng bị biển cả cảm hóa rồi trở thành cá, tôi muốn duy trì hình người, thức tỉnh huyết thống người cá, làm một người bình thường.

Bạch Khởi gật đầu: “Vì sao chuyện kì dị như vậy lại không ai biết, không được truyền thông đưa tin?”

Thư Yến nói: “Tôi cũng không biết, có thể do một lực lượng thần bí nào đó quấy phá chăng?”

Anh ta nói xong cũng cảm thấy câu này huyền ảo tới nhường nào, ngượng ngùng cười.

Bạch Khởi nói: “Cho nên thế giới của chúng ta ẩn chứa rất nhiều bí mật.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-155.html.]

Thư Yến gật đầu biểu thị đồng ý.

Điện thoại đột nhiên đổ chuông, Bạch Khởi cúi đầu nhìn, là Vỹ Bách tìm anh.

Anh đứng lên, nói lời xin lỗi: “Tôi đi trước.”

Thư Yến nói: “Được rồi.”

Bạch Khởi cất điện thoại vào trong túi, đi về phía cửa văn phòng, sắp tới cửa, anh đột nhiên dừng bước, xoay người tựa vào cánh cửa: “Thực ra hồi nhỏ tôi không nghĩ mình sẽ trở thành họa sĩ kinh dị.”

Giọng Bạch Khởi thản nhiên.

Thư Yến kinh ngạc: “Nghĩa là sao?”

Bạch Khởi ngước mắt lên: “Ba mẹ trù tính để tôi trở thành một nhà khoa học, tôi cũng nghĩ sẽ như vậy, bởi vì khi còn nhỏ tôi thực sự lớn lên theo sự sắp đặt của họ, rất hứng thú với khoa học, mãi đến một buổi tối nọ, tôi mơ một giấc mơ không rõ nội dung, đến khi tỉnh lại, tôi hết sức vững tin rằng mình sẽ trở thành một họa sĩ kinh dị.”

Thư Yến cả kinh: “Sao lại có thể như vậy?”

“Tôi cũng không rõ, dường như mọi hứng thú ban đầu hoàn toàn mất hết, tôi cảm thấy dường như ngoài việc trở thành họa sĩ thì không còn lựa chọn nào khác.”

Thư Yến kinh ngạc nói không nên lời.

“Lúc ấy với tôi mà nói, lớn lên sau này làm cái gì không phải một chuyện đáng để suy nghĩ ước mơ, cho nên tôi cũng không quan tâm quá nhiều vì lý do gì.”

Bạch Khởi nghe Thư Yến nói tới chuyện của bản thân, mới đột nhiên nhớ lại quá khứ này.

Thư Yến hết sức mờ mịt.

Bạch Khởi nói: “Có đôi khi tôi nằm mơ, có thể loáng thoáng nghe thấy một vài âm thanh, tôi không biết liệu có phải ảo giác hay không.”

“Tôi vẽ rất nhiều, linh cảm đều đến từ những thứ tôi từng mơ, nhưng thậm chí tôi còn không xác định được những thứ kia có dáng dấp thế nào, rất vi diệu, khó mà diễn tả lại bằng lời.

Gương mặt Thư Yến tràn đầy vẻ khó tin tưởng nổi.

Loading...