Song Trùng - Chương 154

Cập nhật lúc: 2025-03-23 22:23:50
Lượt xem: 2

"Anh à," Vỹ Bách đột nhiên có chút ngượng ngùng, "Để em đi tìm hiểu trước đã, nếu không sẽ mất mặt lắm. Nếu các anh có việc gì, cứ liên hệ trực tiếp với em qua app là được, em sẽ đến ngay!"

Cậu không nhìn thấy, nhưng app có chức năng đọc tin nhắn, tuy hơi mất thời gian một chút, nhưng dù sao cậu cũng đang rảnh rỗi mà.

Vỹ Bách không thể chờ đợi thêm nữa. Chưa đợi Bạch Khởi và Thư Yến trả lời, cậu đã nhanh chóng cầm lấy điện thoại rời khỏi văn phòng.

"Cậu nhóc này thật nóng vội," Bạch Khởi nhìn theo bóng lưng Vỹ Bách, rồi quay sang Thư Yến. Anh ngồi xuống, chân dài vắt chéo, trượt ghế đến trước mặt Thư Yến, hai tay đan trước ngực, bình tĩnh nói: "Tôi muốn hỏi anh một chuyện, nếu không tiện thì không cần trả lời."

Thư Yến ngạc nhiên một thoáng, rồi nhanh chóng hiểu ra: "Là về gương mặt tôi sao?"

Bạch Khởi rất thản nhiên: "Phải. Bởi vì chúng ta cùng một thế giới, nhưng rõ ràng anh không hoàn toàn là người, nên tôi khá tò mò."

Bạch Khởi khẽ cụp mắt, nhìn chằm chằm xuống ngón tay mình. Rốt cuộc còn điều gì anh chưa biết về thế giới này?

Thư Yến im lặng vài giây, rồi cười nói: "Thực ra cũng không có gì phải giấu diếm. Đúng là tôi không hoàn toàn là người."

Bạch Khởi hơi giật mình.

Thư Yến nói: "Nhà tôi ở ven biển, chỉ cần ra khỏi cửa vài trăm bước là có thể thấy biển xanh bao la rồi. Ở chỗ chúng tôi, người lớn tuổi thường xuyên cảnh báo các cô gái trẻ, tuyệt đối không được ăn mặc hở hang bơi lội dưới biển, bởi vì có thể sẽ bị người cá trời sinh bản tính dâm đãng ép buộc quan hệ."

Bạch Khởi hỏi: "Anh chắc chắn có sinh vật người cá tồn tại sao?"

Thư Yến gật đầu, cười nói: "Nếu không thì những chiếc vảy trên mặt tôi từ đâu mà ra chứ?"

Bởi vì Vỹ Bách cởi mở và Bạch Khởi đối xử bình đẳng với anh, nên anh đã không còn quá để ý đến những chiếc vảy xấu xí kia nữa. Anh cảm thấy có thể chia sẻ mọi chuyện với Bạch Khởi.

Bạch Khởi khẽ giật mình, nhưng anh nhanh chóng chấp nhận thông tin này. Đối với anh, việc có những điều mình chưa từng thấy hay nghe qua không có nghĩa là chúng không tồn tại. Chỉ là anh chưa có cơ hội tìm hiểu chúng mà thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-154.html.]

Thư Yến tiếp tục câu chuyện: "Theo truyền thuyết, cách đây mấy trăm năm, người dân sống ven biển thậm chí còn tôn sùng người cá như thần linh. Cứ đến một thời gian nhất định, họ lại ném những cô gái trẻ xuống biển để hiến tế cho người cá, với mong muốn được ngài ấy phù hộ."

Bạch Khởi tò mò hỏi: "Vậy ngoại hình của người cá như thế nào?"

Thư Yến đáp: "Thực ra thì chưa có ai tận mắt nhìn thấy người cá cả. Nhưng sự tồn tại của họ là có thật. Tôi từng nhìn thấy bản phác thảo về người cá do con người vẽ cách đây mấy trăm năm trong viện bảo tàng gần nhà. Có vẻ như có người đã vẽ lại được hình dáng của người cá, nhưng tôi cũng không chắc đó là thật hay giả. Trong bản vẽ, họ có gương mặt xấu xí, môi cá nhám, mắt trắng xanh, chỉ có hai cái mũi nhỏ xíu, toàn thân chi chít vảy cá, và đặc biệt là... họ trần truồng."

Thư Yến khẽ ho hai tiếng: “Cậu hiểu ý tôi mà.”

“Ừm,” Bạch Khởi hơi lúng túng nói lảng sang chuyện khác, “Vậy những thiếu nữ được hiến cho người cá thế nào rồi?”

Thư Yến nói: “Một phần bị c.h.ế.t chìm, t.h.i t.h.ể trôi nổi trên biển, được mọi người vớt lên, một bộ phận thì bình yên vô sự, được mọi người phát hiện trên bờ cát.”

Bạch Khởi hỏi: “Những người gặp được người cá thì được người cá cứu sống, không gặp được thì c.h.ế.t chìm à?”

“Đúng vậy, những người còn sống chính là đã được người cá hưởng dụng qua,” Thư Yến nói, “Trong số họ có một bộ phận sẽ có thai sinh con, không thể sảy thai, chỉ có thể sinh ra.”

Bạch Khởi nhìn gương mặt chi chít vảy cá của Thư Yến, lập tức hiểu ra, Thư Yến biết Bạch Khởi đang nói chuyện nghiêm túc, cũng không cảm thấy lúng túng, thẳng thừng cởi áo ra, quay lưng lại, lộ tấm lưng chi chít vảy cá cho Bạch Khởi nhìn.

Bạch Khởi nhìn những vảy cá kia, lập tức hiểu rõ, “Thế nên mẹ anh là..” Anh cảm thấy hơi mạo phạm, lập tức dừng đề tài này lại: “Xin lỗi.”

Thư Yến ngược lại rất thản nhiên, cười rằng: “Chuyện không như anh nghĩ, mẹ tôi không phải xử nữ bị ném xuống biển, hồi trẻ mẹ tôi hoạt bát, thích lái thuyền đánh cá ra biển chơi, sau đó có một lần gặp bão tố, thuyền bị sóng đánh lật, mẹ tôi suýt chút nữa mất mạng, được người cá cứu lên bờ, đến khi lên bờ đã mang tôi.”

Thư Yến khẽ ho hai tiếng: "Cậu hiểu ý tôi mà."

"Ừm," Bạch Khởi hơi lúng túng nói lảng sang chuyện khác, "Vậy những thiếu nữ được hiến cho người cá thế nào rồi?"

Thư Yến nói: "Một phần bị c.h.ế.t chìm, t.h.i t.h.ể trôi nổi trên biển, được mọi người vớt lên, một bộ phận thì bình yên vô sự, được mọi người phát hiện trên bờ cát."

Bạch Khởi hỏi: "Những người gặp được người cá thì được người cá cứu sống, không gặp được thì c.h.ế.t chìm à?"

Loading...