Song Trùng - Chương 153

Cập nhật lúc: 2025-03-23 22:23:47
Lượt xem: 1

Bạch Khởi có phần ngạc nhiên, nghĩ tới lời nhận xét của đạo trưởng Sử Tác với Vỹ Bách, lập tức thoải mái, hỏi rằng: "Thế cậu hoàn thành tâm nguyện rồi, có thể thoát khỏi app rời đi à?"

Vỹ Bách gật đầu: "Vâng, trước đó app từng hỏi em rồi."

Bạch Khởi giật mình, hóa ra Vỹ Bách tới gặp mặt họ lần cuối trước khi đi.

Bạch Khởi mỉm cười, đang định nói mấy câu chúc phúc cậu, Vỹ Bách đột nhiên nói: "Thực ra em đã ký một tâm nguyên thực tế."

Bạch Khởi kinh ngạc: "Gì vậy?"

Vỹ Bách và Thư Yến nhìn nhau, hơi ngượng ngùng, nói rằng: "Anh Bạch à, quản lý của anh c.h.ế.t rồi đúng không, em với anh Thư Yến suy nghĩ hai tiếng, anh thuê quản lý quá đắt, bản thân anh lại không cần, chỉ cần quản lý có thể cung cấp thông tin chính xác là được rồi; bản thân anh tự làm quản lý thì lại phải giao điểm tích lũy ra, không lời, còn vất vả, có thời gian rảnh anh có thể đi đóng thật nhiều phim, em không biết tâm nguyện của anh là gì, nhưng nhất định anh rất muốn mau chóng thực hiện được, em có thể nhìn ra."

"Vậy nên... Em vẫn còn kha khá điểm tích lũy, em đã dùng 100 điểm để đăng ký làm quản lý, còn lại 150 điểm để mở khóa hai thể loại phim "Bình thường không có gì đặc biệt" và "Tì vết không che được ánh ngọc"."

Tay Bạch Khởi khựng lại.

"Sau này khi anh thăng cấp, app cũng sẽ thưởng thêm điểm cho em. Lúc rảnh rỗi, em có thể tham gia các bộ phim cương thi cấp thấp để kiếm thêm điểm. Dù sao em cũng có huyết thống cương thi rồi, sống sót trong phim đó không thành vấn đề. Em nhất định sẽ tích đủ điểm để mở khóa những bộ phim chất lượng cao hơn, anh không cần lo lắng đâu. Em không còn là Bách Tử ngày xưa nữa, chắc chắn sẽ không làm liên lụy đến anh. Hơn nữa, em cảm thấy em hiểu anh Bạch hơn những người khác, anh Bạch cũng khá tin tưởng em. Nếu anh Bạch cần thông tin, em cũng có thể dùng điểm tích lũy để giao dịch với quản lý của người khác." Vỹ Bách có chút lo lắng, sợ bị từ chối, cúi đầu không dám nhìn Bạch Khởi.

Trong mắt Bạch Khởi thoáng qua một tia cảm động.

Vỹ Bách không đợi được câu trả lời chắc chắn, lắp bắp nói rằng: “Anh Thư Yến bây giờ cũng đã hơn 800 điểm rồi, anh ấy nói đợi qua 1000 điểm là có thể đổi quản lý. Anh ấy cũng sẽ đổi để em làm quản lý cho anh ấy. Anh Bạch à, nếu anh không cần thì cũng không cần cảm thấy áp lực đâu, cứ nói một tiếng là được rồi. Em ở lại làm quản lý cho anh Thư Yến cũng vậy mà. Dù sao anh cũng từng cứu mạng em, em không nói tiếng nào bỏ đi thì không hay cho lắm, bản thân em cũng áy náy, vả lại em trở về thế giới kia cũng không còn người thân…” Vỹ Bách càng nói đôi mắt lại càng u ám.

Bạch Khởi đột nhiên nói: “Được rồi.”

Anh hiểu được ý của Vỹ Bách. Vỹ Bách muốn báo đáp anh nên mới ở lại, còn "tiền trảm hậu tấu", sợ anh không bằng lòng, muốn anh không cần cảm thấy có gánh nặng, nên còn nhắc tới Thư Yến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-153.html.]

Vỹ Bách cứ nghĩ Bạch Khởi sẽ từ chối, trong lòng thầm nói một tiếng "quả nhiên là vậy", tủi thân nhìn về phía Thư Yến, muốn được an ủi.

Bạch Khởi ung dung ngước mắt lên, như cười như không: “Cậu định sau này bán tôi đi à? Nhỡ tôi ở lại đây ba năm, năm năm thì sao?”

Vỹ Bách nhanh chóng nói: “Bao nhiêu năm cũng được! Trước kia anh bảo vệ em, bây giờ em đổi lại giúp anh, lẽ đương nhiên thôi mà!”

“Vả lại em cũng không lỗ! Nếu sau này anh thành ảnh đế, chẳng phải em được tặng cơ man là điểm tích lũy hay sao ha ha ha ha, khi đó muốn nguyện vọng gì mà chẳng được! Bây giờ em gian khổ phấn đấu, mới có thể an hưởng tuổi già, đến khi đó em là quản lý của ảnh đế cơ đấy!!”

Bạch Khởi đứng dậy, thản nhiên cười nói: “Quản lý Vỹ, hoan nghênh sự gia nhập của cậu.”

Vỹ Bách không tin vào tai mình, vội ngẩng lên nhìn Bạch Khởi, đôi mắt mở to: "Anh... anh vừa nói gì?"

Cậu dè dặt liếc nhìn Thư Yến, Thư Yến khẽ gật đầu, mỉm cười: "Anh Bạch đã nhận lời rồi."

Đôi mắt Vỹ Bách sáng lên như ánh sao, niềm vui như nhảy múa trong đáy mắt. Cậu lại nhìn Thư Yến, chớp mắt liên tục như muốn xác nhận: "Anh nghe thấy chưa? Anh ấy nhận lời rồi! Anh nghe thấy chưa? Thật sự nghe thấy rồi đúng không?"

Thư Yến bật cười, gật đầu khẳng định.

Bạch Khởi chỉnh lại vạt áo và cổ tay áo, với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, anh đưa tay về phía Vỹ Bách: "Như vậy sẽ chân thực hơn, đúng chứ?"

Vỹ Bách nhìn bàn tay vừa đẹp đẽ vừa ấm áp kia thật lâu, đến khi hiểu được ý tứ của anh, sống mũi cậu cay cay. Sợ anh đổi ý, cậu vội vàng bắt tay Bạch Khởi.

Bạch Khởi mỉm cười, trong lòng cũng cảm thấy bất đắc dĩ.

Chỉ trong ba phút ngắn ngủi, đôi mắt Vỹ Bách lại ngập tràn bóng tối. Cậu nhớ lại bàn tay ấm áp, trắng trẻo kia, trong lòng dâng lên một niềm hy vọng mới. Cậu đã có bạn, cậu lại có thêm động lực để sống tiếp.

Loading...