Song Trùng - Chương 15

Cập nhật lúc: 2025-03-23 17:49:01
Lượt xem: 7

Kịch bản mà khán giả lo sợ đã không xảy ra, Bạch Khởi bình yên vô sự bước ra khỏi thang máy.

Có thể khẳng định chắc chắn rằng thang máy có vấn đề.

Đồng hồ trên tường cho thấy đã hai tiếng trôi qua.

Bạch Khởi hoạt động một hồi thì thấy hơi nóng. Anh đi đến máy nước nóng lạnh, sau đó lấy ra túi đồ mà mình đã mua vào ban ngày.

【Cậu ta lại định làm trò khoa học đen gì nữa đây? Tim tôi không chịu nổi mất.】

【... Hahaha, cậu ta lấy ra cái nồi cơm điện đa năng thường dùng trong ký túc xá.】

【Má ơi, cười c.h.ế.t mất! Hahaha.】

【Cậu ta cắm điện và bắt đầu đun nước.】

【... Bắt đầu nấu mì tôm rồi.】

【Đảm đang quá, mẹ ơi con muốn cưới ảnh!】

【Trời ạ, trước khi đóng phim thì cậu ta làm nghề gì vậy? Sao cái gì cũng biết một chút thế này?】

【Tôi xem mà cứ tưởng mình đang xem phim hài.】

Lúc này, ở tầng bảy.

Quách Phàm tỏ vẻ khó hiểu: "Có mùi gì lạ vậy?"

...

Vỹ Bách vừa ăn mì vừa nói: "Anh Bạch à, anh đối xử với em tốt như vậy, em mà còn giấu giếm anh thì thật không phải phép."

"Đừng khách sáo," Bạch Khởi vừa rửa tay vừa đáp, "Tôi đối xử với cậu thế nào là tùy tâm trạng thôi. Người khác đối xử với tôi ra sao cũng không ảnh hưởng gì đến tôi. Tôi không quan tâm đâu."

Vỹ Bách vốn nghĩ rằng Bạch Khởi đối xử tốt với mình là để đợi mình nói ra hết mọi chuyện. Không ngờ lại là như vậy, cậu ta ngớ người một lúc, rồi càng thêm chắc chắn với suy nghĩ trước đó của mình. Cậu chân thành nói: "Anh à, anh có muốn... nhìn thấy ma không?"

Bạch Khởi khóa vòi nước lại.

Vỹ Bách tiếp lời: "Em có thể làm đôi mắt cho anh, để anh nhìn thấy ma."

Bạch Khởi rút giấy lau tay, cười khẩy một tiếng: "Phải trả giá chứ? Ví dụ như... lấy đi sinh mệnh của cậu?"

Bạch Khởi nói rất hờ hững, cứ như thể anh đã biết hết từ trước rồi, chỉ là lười nói ra mà thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-15.html.]

Vỹ Bách kinh ngạc đến mức sững người, bàn tay không ngừng run rẩy. Một lúc lâu sau, cậu ta mới nói được thành lời:

"Cho nên... mặt mũi cậu mới nhợt nhạt, ho ra máu, trông như muốn c.h.ế.t mà không xong? Cậu còn nhìn thấy ma nữa, vậy là phải trả giá bằng việc không thể nhìn thấy người sao? Mắt âm dương? Mỗi lần sử dụng đều bị giảm thọ?"

Vỹ Bách bị Bạch Khởi nói cho trở tay không kịp, hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào. Cậu ta thực sự không ngờ rằng mình vừa mới nhắc đến, Bạch Khởi đã lập tức thấu tỏ mọi chuyện, từ đầu đuôi đến chân tướng sự việc. Anh ta quả là nhạy bén một cách đáng sợ.

"Anh Bạch à..."

"Trên đời này làm gì có bữa ăn nào miễn phí, nếu có thì chúng ta đã không ở đây," Bạch Khởi cười, "Cậu đã gọi tôi là anh rồi, tôi còn có thể làm gì cậu nữa chứ?"

"Đúng là tôi thích lợi dụng người khác, nhưng tôi thích dựa vào sức mình hơn."

Bạch Khởi khẽ ho khan hai tiếng, rồi thầm bổ sung trong lòng "Và dựa vào bạn trai nữa."

Vỹ Bách còn muốn nói gì đó, Bạch Khởi bỗng "A" lên một tiếng: "Kỳ lạ thật, hai quả trứng luộc tôi để trên bàn đâu rồi?"

".........." Cảm xúc cảm động nhỏ nhoi trong lòng Vỹ Bách lập tức nghẹn ứ lại.

Không gian bỗng chìm vào tĩnh mịch. Hai người nghe thấy tiếng hai quả trứng luộc lăn lông lốc trên sàn nhà. Chúng lăn nhanh thoăn thoắt, rồi lại lăn ngược trở lại, như thể có thứ gì đó đang nghịch ngợm chúng một cách say sưa.

"Xoẹt!" Một tiếng, tầng năm đột ngột mất điện. Bốn phía tối đen như mực, đưa tay ra cũng không nhìn thấy năm ngón.

【Hình như camera kiểm soát nhiệt độ vừa lóe lên một cái.】

【Aaaaaa, bột huỳnh quang dưới sàn nhà có tác dụng rồi! Má ơi, dưới sàn có dấu chân! Dấu chân ở ngay gần đó!!】

【Dấu chân nhỏ xíu, chắc là của quỷ con rồi!】

"Anh Bạch à, một đứa trẻ không đầu! Ở ngay trước mặt anh! Chạy mau!!!" Trong bóng tối, Vỹ Bách mở mắt âm dương ra nhìn thấy "thứ" kia, cậu ta hét lên thất thanh.

Bạch Khởi nhìn thấy những dấu chân nhỏ xíu trên sàn nhà, nhưng anh không hề nhúc nhích.

Mục đích của con ma nhỏ này không phải là g.i.ế.c người, nếu không nó đã không nghịch hai quả trứng luộc của anh. Quỷ con ham chơi, anh có thể lợi dụng điểm này.

Không đầu...?

Bạch Khởi ngay lập tức nghĩ đến chiếc đầu của con "anh đầu cổ" kia.

Con cổ trùng kia có một cái đầu, cậu bé lại bị mất đầu. Có lẽ nào...

Ánh mắt Bạch Khởi khẽ ngưng lại.

Bị vạch trần hình dạng, con quỷ nhỏ không còn ẩn mình nữa, hiện rõ ràng ngay trước mặt Bạch Khởi.

Đó là một cậu bé bị mất đầu, không biết đi đâu. Vết cắt trên cổ cậu ta đầm đìa máu, m.á.u đen đến mức bóng lên.

Loading...