Song Trùng - Chương 145
Cập nhật lúc: 2025-03-23 22:21:03
Lượt xem: 1
Mấy chữ này gần như được gằn ra khỏi kẽ răng.
Lại chịu đựng thêm bảy, tám giây nữa, đạo trưởng Sử Tác đã ngã xuống đất, cả người cứng đờ như tảng đá, trong mắt không còn chút sức sống nào cả.
Hành Thổ đã đạt được mục đích của mình.
【Đi đời rồi à? 】
【Tôi thấy hơi tiếc cho vị đạo trưởng kia, tuy ông ấy nói nhiều, nhưng là người tốt. 】
【Thật tình mà nói, tôi thấy chi tiết này không hợp với phim cương thi lắm. Không phải phim cương thi thường có kết cục tốt đẹp cho người lương thiện sao? Đạo trưởng tốt như vậy mà lại không có kết cục tốt. 】
【Đạo trưởng chỉ mượn chút xíu mà đã mất mạng, còn đại lão kia mượn nhiều như vậy, vậy là sao? 】
【Aaaaaaaa, tôi không muốn đâu, đừng để nam thần c.h.ế.t mà. 】
Nửa tiếng trước, đạo trưởng Sử Tác còn trò chuyện với hắn, giờ đã biến thành một t.h.i t.h.ể lạnh lẽo. Bạch Du Hằng mím môi, lặng lẽ quan sát, trong mắt không hề có vẻ bi thương. "Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ", mỗi người có số phận khác nhau, hắn sẽ không chết, dù cái giá hắn phải trả có thể gấp trăm lần đạo trưởng Sử Tác.
"Tiểu Bạch, con có sợ không?"
Bạch Khởi mỉm cười đáp: "Có anh ở đây mà."
Một giây sau, toàn bộ năng lượng ngũ hành trên chiếc bát quái đều ập vào thân thể mảnh khảnh của Bạch Khởi, bốn luồng năng lượng ngũ hành trong thoáng chốc khiến những người xung quanh bị b.ắ.n bật ra xa, những ai thể chất kém, bị chấn động đến mức nôn ra m.á.u tươi.
Mạnh mẽ như hoạt cương cũng bị chấn động bật ra cả trăm mét, Vỹ Bách chật vật bò dậy, chạy thật nhanh về phía Bạch Khởi, vừa chạy vừa rơi lệ.
Cuối cùng cậu cũng hiểu được tiền căn hậu quả, nhất định Bạch Khởi đã dùng thuật tá pháp, bây giờ là lúc pháp tắc phản phệ.
Một chút xíu Thổ đã lấy mạng đạo trưởng Sử Tác, Bạch Khởi anh ấy… Vỹ Bách không dám nghĩ.
Năng lượng ngũ hành chỉ mới rót vào một nửa, thân thể gầy gò của Bạch Khởi đã chịu tới cực hạn, dường như chỉ một giây sau sẽ nổ tung, m.á.u thịt tứ tán khắp nơi.
Bạch Du Hằng chống thanh kiếm, cố gắng vươn thẳng sống lưng đang hơi khom xuống, đứng dậy, dường như mỗi động tác đều đau tới tận xương tủy, hắn không nói lời nào, mồ hôi lạnh ứa ròng ròng.
Hắn khác với đạo trưởng Sử Tác, đạo trưởng Sử Tác rõ ràng lấy mạng mình ra để giao dịch với hành Thổ, cho nên hành Thổ thẳng thừng lấy mạng của đạo trưởng Sử Tác, còn có chút nhân từ không để đạo trưởng Sử Tác phải chịu đau đớn gì.
Hắn chỉ mượn, không nói lấy gì để trả, cho nên ngũ hành tự cảm thấy lấy đi bao nhiêu là đủ, còn phải xem tâm tình của ngũ hành, nhưng chưa chắc ngũ hành đã muốn lấy mạng hắn.
Năng lượng ngũ hành vẫn còn đang trút vào, ngón tay Bạch Du Hằng bắt đầu run rẩy, đầu ngón tay như muốn khảm vào trong thanh kiếm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-145.html.]
Trong thân thể đang bị băng hỏa hành hạ, lúc thì hắn lạnh tới mức mặt kết sương, lúc lại nóng như cả người bị lửa thiêu đốt, làn da lờ mờ đỏ lên.
Hành Kim tùy ý chạy đi khắp thân thể, nó chặt đứt kinh mạch nhỏ bé, phá hư lục phủ ngũ tạng, bên trong cơ thể Bạch Du Hằng lập tức nát tươm, cuối cùng hắn không chống đỡ nổi nữa, chống kiếm quỳ gối xuống, phun ra một búng máu.
Trong búng m.á.u kia, có nội tạng đã vỡ vụn.
【Vậy là c.h.ế.t chắc rồi. 】
【Em nhắm mắt đây】
【Khóc mất rồi】
【Vẫn rất đẹp trai】
Mộc trước giờ vẫn luôn nhân từ, cũng không bỏ qua cho hắn, chỉ là không hoành hành như Thủy Hỏa Kim. Nó hấp thu sinh mệnh hắn.
Ở đời không có chuyện tốt như miếng bánh từ trên trời rơi xuống, lấy được mỗi phần sức mạnh không thuộc về mình, đều phải trả một cái giá thật đắt.
Cuối cùng thân thể không thể chống đỡ được nữa, trên mu bàn tay Bạch Du Hằng xuất hiện vết rách, rõ ràng năng lượng ngũ hành đang cần một lối thoát, bên trong cơ thể không còn chỗ để chứa đựng, chúng khao khát thoát ra khỏi thân thể này, lan tỏa ra bốn phương tám hướng.
Thân xác con người dường như quá nhỏ bé so với thiên đạo bao la.
Mắt Bạch Du Hằng tối đen.
"Anh ơi!" Giọng Bạch Khởi run rẩy.
Bạch Du Hằng mở mắt ra, lại phun ra một ngụm máu, nhẹ nhàng an ủi: "Không sao đâu."
Hắn nói không sao đâu, nhưng những vết nứt trên mặt ngày càng lan rộng.
Vết nứt trên trán dần dần nứt ra, lan xuống mũi, m.á.u đỏ sệt chảy xuống, khiến cả người hắn trở nên u ám và đáng sợ, đôi mắt hắn vẫn đen như mực, trong mắt không hề có vẻ tuyệt vọng.
Hắn còn chưa đưa Tiểu Bạch ra ngoài, hắn còn chưa được ôm lấy Tiểu Bạch, vậy nên hắn sẽ không chết.
Năng lượng ngũ hành trút vào đến phút cuối cùng.
Ngũ hành không muốn lấy mạng hắn, nếu muốn, hắn đã giống như đạo trưởng Sử Tác, chưa đầy nửa phút đã mất mạng rồi, chứ không phải chịu đựng đủ loại tra tấn giày vò.
Thiên đạo chỉ muốn hắn hoàn trả, chứ không muốn tước đoạt mạng sống của hắn.
-- Thiên đạo ưu ái hắn, Bạch Du Hằng cười nhạt.