Song Trùng - Chương 142

Cập nhật lúc: 2025-03-23 22:20:57
Lượt xem: 2

Hành Thổ màu vàng khi được dung hợp cùng hành Hỏa lại bừng sáng. Màu trắng của hành Kim dung hợp cùng hành Thổ trở nên nồng đậm. Ngũ hành tương sinh, sức mạnh ngũ hành nối liền thành một vòng. Quá trình biến thiên chỉ diễn ra trong chớp mắt, đẹp đẽ khôn tả.

Con cương thi bên ngoài khiên nước dường như cảm nhận được điều gì đó, bất an gào lên một tiếng. Sắc đỏ rung lên trong đôi mắt nó.

Đó là sự sợ hãi từ bản năng. Nhưng nó không thể lui bước. Nhiều nhất là mấy canh giờ nữa, vì tinh phách thiêu đốt mà nó sẽ c.h.ế.t đi. Nó nhất định phải g.i.ế.c Bạch Khởi và đạo trưởng Sử Tác trước khi điều đó xảy ra.

Đạo trưởng Sử Tác quên đi cái đau đớn ở lòng bàn tay, ngơ ngơ ngác ngác nhìn toàn bộ cảnh tượng xảy ra trước mắt.

Bạch Khởi thật sự dựa vào sức lực một người, mượn được tứ hành, mỗi linh hồn có hai hành, một người tứ hành.

【Má ơi sức chiến đấu 200k lận!!】

【Đậu xanh!!】

Bên trên bát quái, tứ hành đột nhiên nhanh chóng chuyển hóa, toàn bộ biến thành Thổ, một giây sau, mặt đất xa xa bắt đầu cuồn cuộn, đợt sóng đánh về phía Bạch Du Hằng.

Bạch Khởi: "Anh, đây là..."

Mặt đất ngừng rung chuyển, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm.

Bạch Du Hằng ngạc nhiên, đó là thanh kiếm gỗ đào của Thư Yến, lúc trước hắn ném thanh kiếm ra để đỡ cương thi, sau đó sĩ nữ lâu sụp đổ, thanh kiếm cũng bị vùi lấp dưới bãi hoang tàn, hành Thổ với năng lực cực hạn đã đưa nó tới trước mặt hắn.

Bạch Du Hằng không kiềm chế được bật cười, đang muốn khom người nhặt thanh kiếm dưới đất lên, trên bãi đất cằn cỗi đột nhiên có một gốc cây xanh biếc nhanh chóng mọc lên, trong chớp mắt đã cao ngang người Bạch Du Hằng, Bạch Du Hằng đưa tay đón lấy, cành lá biếc xanh mới trở mình, cọ lấy đầu ngón tay hắn, biểu đạt sự thân mật chân thành nhất.

【Má ơi, pháp tắc biết cưng người ta gớm, em muốn pháp tắc làm bạn trai huhuhuhu】

【Em nằm trên giường, pháp tắc đưa cơm tới, em muốn đi đâu, pháp tắc đưa nơi đó tới trước mặt em hihi】

Bạch Du Hằng cúi đầu nhìn chiếc bát quái, lần này cả chiếc bát quái bừng lên sắc lục xanh biếc.

Bạch Du Hằng dường như đã hiểu ra điều gì đó.

Mặt đất phía sau lại rung chuyển, Vỹ Bách, người vẫn luôn tìm kiếm Bạch Khởi, được đưa đến trước mặt hắn.

“%¥&*....?!” Vỹ Bách bị dọa cho khiếp vía, chỉ mới một hai canh giờ mà cậu đã không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cậu cảm nhận được thanh kiếm gỗ đào Bạch Khởi cầm trong tay, hai chân lập tức nhũn ra, thiếu điều quỳ xuống.

Thân là cương thi, cậu có sự sợ hãi bản năng với kiếm gỗ đào, huống hồ bây giờ cậu có thể cảm nhận được rõ ràng, lúc này Bạch Khởi mạnh hơn trước đó gấp mười lần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-142.html.]

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Bạch Khởi quay đầu nói: “Đừng lo lắng.”

Bởi vì vận dụng Thổ và Mộc, khiên nước ngăn cản cương thi đã biến mất, cương thi nhảy tới. Bạch Du Hằng nhìn đôi mắt đỏ ngầu của thứ kia, cười giễu nói: “Đuổi theo ta lâu như vậy, nên chấm dứt rồi.”

Cương thi bị khiêu khích, phẫn nộ tru lên.

Bạch Du Hằng cầm thanh kiếm, tay trái nâng bát quái lên.

Ý nghĩ vừa xuất hiện, cả chiếc bát quái ánh lên tia sáng trắng lóa mắt, thanh kiếm gỗ đào vốn hơi cùn kia đột nhiên lóe lên sắc trắng lạnh lẽo.

Kim chủ sát phạt, chủ dụng cụ, có thể tăng lực sát thương của đồ vật.

Thanh kiếm bình thường kia đột nhiên tràn trề năng lượng, có thể c.h.é.m g.i.ế.c ngàn quân.

Bạch Du Hằng cầm lấy nó, bốn ngón tay tê dại một hồi.

Cương thi nhìn thanh kiếm kia, trong mắt chợt lóe lên tia nhìn sợ sệt, nhưng nó đã quá tự phụ, lửa giận ngút trời mà gầm rú.

Bạch Khởi dịch trong đầu cho Bạch Du Hằng: “Nó nói nó không sợ đao thương, kiếm gỗ đào cũng không giúp được cái gì, nói anh không biết lượng sức, tự chịu diệt vong.”

Bạch Du Hằng hừ một tiếng, ngẩng đầu đón lấy ánh mắt lạnh lẽo của nó: “Vậy thử xem sao?”

Cương thi không hiểu tiếng người, nhưng hiểu được ánh mắt hằn lên sự khinh thường của Bạch Du Hằng, nhất thời cuồng nộ, khí thế muốn nghiền ép hắn thành bột.

Lần này ánh lửa bùng lên trong chiếc bát quái, Bạch Du Hằng nhẹ nhàng nhảy lên nóc nhà, dường như trọng lực đã mất hiệu lực với hắn, hắn rút kiếm nghênh đón cương thi, nhanh như tia chớp, thế như chẻ tre.

Dân chúng trong trấn trơ mắt nhìn con cương thi kinh khủng kia liên tục bại lui, kêu la oai oái dưới thanh kiếm của người đàn ông này.

Cương thi nhảy lên tránh né thanh kiếm kia.

“Không sợ đao chém?” Bạch Du Hằng cười giễu, trong mắt không hề che giấu sự căm ghét.

Hắn lại tiếp tục tấn công.

Làn da rõ ràng “đao thương bất nhập” của cương thi bị lưỡi kiếm cứa vào, cắt thành từng tấc từng tấc, m.á.u lạnh đỏ sậm thấm ướt cơ thể cương thi.

Trên gương mặt Vỹ Bách hiện rõ sự bất ngờ.

Rõ ràng chỉ mới hai canh giờ trước, Bạch Khởi còn trọng thương chạy trối chết, vậy mà hai canh giờ sau, cương thi lại bị Bạch Khởi cắt da thịt, tru lên một tiếng tê tâm phế liệt giống như con người.

Loading...