Song Trùng - Chương 135

Cập nhật lúc: 2025-03-23 22:20:07
Lượt xem: 2

Đôi tay Bạch Du Hằng và đạo trưởng Sử Tác đã ứa máu, nhưng vẫn không tìm được bát quái.

Bạch Du Hằng đứng thẳng người, nhìn về một phía, lờ mờ cảm nhận được điều gì đó, gương mặt biến sắc, động tác càng nhanh hơn.

“Rốt cuộc nó ở đâu?!” Đạo trưởng Sử Tác cuống muốn khóc, như trút giận mà điên cuồng đào đất đá, tại sao ông lại ngốc như vậy, đồ quan trọng như vậy rơi ra mà không biết đường nhặt lên.

Bạch Khởi cũng căng thẳng. Giác quan thứ sáu của Bạch Du Hằng vẫn rất nhạy bén, nhất định anh ấy đã dự cảm được điều gì.

Cách đó hai trăm mét, dưới màn mưa xối xả, cách đống hoang tàn, bóng hình boss cương thi như ẩn như hiện. Nếu bọn họ còn không tìm được thì chỉ có thể tạm thời từ bỏ, tìm một chỗ trốn đi, tránh né đợt lục soát tiếp theo của cương thi.

“Tìm được rồi!” Lại vất vả gỡ một tấm ván gỗ ra, Bạch Du Hằng đột nhiên thốt lên.

Chiếc bát quái kia đang nằm yên dưới ván gỗ, không mảy may xây xước.

Gương mặt đạo trưởng Sử Tác mừng rỡ.

Bạch Du Hằng nhanh chóng nhặt chiếc bát quái lên. Boss cương thi đang cách chỗ họ hơn một trăm mét. Bạch Du Hằng kéo tay đạo trưởng Sử Tác vội vã chạy đi.

Boss cương thi cứng nhắc ngẩng đầu lên, nhìn hai bóng mờ phía xa, sắc đỏ lóe lên trong đôi mắt. Theo ánh mắt lóe lên, nó tru một tiếng. Mấy chục giây sau, các cương thi cấp thấp không ngừng nhảy về phía này, bắt đầu đuổi theo hướng của Bạch Du Hằng và đạo trưởng Sử Tác.

Ở bên này, hai người trốn vào một căn nhà trống. Bạch Khởi vội nói: "Anh à, nó đang gọi cương thi!"

Anh nghe thấy tiếng cương thi tru tréo inh tai. Hiển nhiên boss cương thi đã phát hiện ra bọn họ, đang dẫn theo một đám cương thi cấp thấp đuổi theo.

Bạch Du Hằng gật đầu, luôn duy trì cảnh giác.

Bạch Khởi: "Anh để em ra đi, em nói chuyện với đạo trưởng Sử Tác."

Bạch Du Hằng: "Được rồi."

Một giây sau, Bạch Khởi gặng hỏi đạo trưởng Sử Tác: "Phải làm thế nào?"

Đạo trưởng Sử Tác ngập ngừng hai giây, nhìn anh thật sâu, cuối cùng nói: "Cậu phải suy nghĩ cho thật kỹ. Sở dĩ thuật tá pháp là cấm thuật, cũng bởi "giết địch tám trăm tự tổn một ngàn".

"Là sao?" Bạch Khởi nheo mắt lại.

Đạo trưởng Sử Tác cảm thấy mình cần phải nói rõ ràng, không thì sẽ vô duyên vô cớ hại Bạch Khởi. Ông vội nói: "Thiên địa vô tình, coi vạn vật như chó rơm. Thiên địa chẳng màng thiện ác, mặc kệ người sống c.h.ế.t thế nào. Vạn sự vạn vật, bao gồm cả cương thi, với người mà nói đều bình đẳng. Không có chuyện cương thi g.i.ế.c người là cương thi ác. Ai sống ai chết, ai yếu ai mạnh, ai bắt nạt ai, thiên địa không can thiệp vào bất cứ chuyện gì. Người vĩnh viễn thờ ơ lạnh nhạt."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-135.html.]

"Cho nên người sẽ không thiên vị bên nào, không bởi vì cậu muốn tiêu diệt con cương thi đã g.i.ế.c vô số người, thì cam tâm tình nguyện cho cậu mượn nhiều pháp thuật."

"Thuật tá pháp, vốn là nghịch thiên mà ra."

"Sở dĩ gọi là “tá”, cũng bởi vì chúng ta mượn xong phải trả lại.”

(Tá: vay, mượn)

"Trả? Trả thế nào?" Bạch Khởi kinh ngạc, lập tức gặng hỏi.

"Chúng ta mượn càng nhiều, cuối cùng cũng phải trả càng nhiều, đó là để cân bằng vạn vật trên thế gian."

Sắc mặt đạo trưởng Sử Tác tái nhợt: "Cho dù cậu có mượn pháp thuật đánh bại cương thi, cũng có thể vì không chịu nổi cái giá phải trả, mà lại c.h.ế.t dưới pháp tắc."

Bạch Khởi chửi thề một tiếng, bảo sao trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy, nếu không có tâm nguyện gì cuối cùng không thực hiện được, cứ mượn pháp thuật là được rồi.

Đạo trưởng Sử Tác vừa nhân từ vừa bi quan nói rằng: "Cho nên tôi mới hỏi cậu, có muốn thử hay không, một khi bắt đầu, nếu thực sự mượn được, cậu không có quyền hối hận, bất kể cậu có dùng hay không, chỉ cần cậu mượn được, cậu nhất định phải trả."

"Tôi từng mượn được một ít pháp lực hành Thổ, cũng kịp thời thu tay lại, vậy mà vẫn suy yếu nhiều ngày, để g.i.ế.c con cương thi này, cần bao nhiêu sức mạnh, cậu khó lòng tưởng tượng nổi, rất có thể cuối cùng cậu phải bỏ mạng."

Đạo trưởng Sử Tác nói không nên lời, giọng nặng trĩu.

Ông đã thấy trước kết cục của mình. Nếu họ may mắn mượn được pháp lực, khi trả giá, chắc chắn ông sẽ mất mạng. Ông đã lớn tuổi, không thể gánh nổi cái giá ấy. Ông chỉ mong thiên hạ thái bình, dân chúng an lành.

Ông đã ngoài bảy mươi, không sợ chết, nhưng Bạch Khởi còn trẻ. Nếu Bạch Khởi trốn tránh, rời khỏi trấn Hoài Oa, chưa chắc đã không có cơ hội thoát khỏi cơn ác mộng này.

【Tôi vừa nghĩ, tại sao chuyện tốt như vậy lại không nhiều người thử, hóa ra là có tác dụng phụ, chuyện này cũng dễ hiểu.】

【Má ơi, khó quá, tôi cảm thấy bộ phim này có thể kết thúc bất cứ lúc nào.】

【Tố chất của đại lão đỉnh như vậy, chẳng lẽ phải bỏ mạng ở đây?】

【Anh ấy thiếu điểm đến vậy à? Ba trăm điểm, hy sinh tính mạng, tôi vừa mới theo dõi, đừng như vậy chứ】

【Ý là dù có đánh bại cương thi, cũng có khả năng không sống nổi đúng không?】

“Tôi mượn,” Bạch Khởi lại rất dứt khoát, “Tôi còn lựa chọn nào khác sao?”

Loading...