Song Trùng - Chương 134

Cập nhật lúc: 2025-03-23 22:20:02
Lượt xem: 1

Đạo trưởng Sử Tác cũng nhẹ nhàng đi ra.

Bạch Du Hằng lần theo ký ức, lấy vị trí trước đó đạo trưởng Sử Tác ngủ làm trung tâm, tìm kiếm xung quanh.

Sĩ nữ lâu cao mười mấy tầng, đột nhiên sụp đổ, mọi đồ vật bày biện ở tầng một đều bị chôn vùi bên dưới. Bạch Du Hằng chỉ có thể ngồi xuống, như mò kim đáy biển, kiên nhẫn đẩy từng tấm ván gỗ, vụn đá ra để tìm kiếm.

Đạo trưởng Sử Tác tuổi cao sức yếu, không thể tìm nhanh bằng Bạch Du Hằng.

Chỗ này đã được lục soát xong, cương thi ầm ĩ đi xa, chỉ còn hai con cương thi cấp thấp cách đó không xa, tạm thời không đáng lo ngại, nhưng bọn họ phải tranh thủ thời gian.

Mồ hôi chảy dài từ trên trán Bạch Du Hằng xuống. Vết thương trên vai mất quá nhiều máu, mỗi một giây với hắn đều tiêu tốn rất nhiều sức lực. Bạch Du Hằng không nói lời nào, cắn chặt răng, môi dưới bị cắn nát, m.á.u rịn ra, khiến bờ môi vốn nhợt nhạt lại có thêm chút màu sắc.

Lúc này Bạch Khởi không giúp được gì, chỉ nói: "Anh à, anh hôn mà cắn nát miệng em rồi."

Đạo trưởng Sử Tác đang mồ hôi nhễ nhại tìm kiếm, đột nhiên nghe thấy bên cạnh có tiếng cười trầm thấp, len lén lườm một cái. Người này đến giờ phút này mà vẫn còn cười được, chắc là bị tâm thần nhập rồi.

"Đến lúc này rồi mà còn giỡn được," Bạch Du Hằng vừa tìm kiếm vừa nói, hàng mày đang nhíu chặt khẽ giãn ra. Hắn biết Bạch Khởi đang cố làm hắn vui, có lẽ nhờ vậy mà vết thương cũng bớt đau hơn.

"Không giỡn lúc này thì giỡn lúc nào?" Bạch Khởi hỏi ngược lại.

"Không c.h.ế.t được đâu, anh đưa em ra ngoài."

Bạch Khởi khẽ cười: "Chết cũng không thiệt, dù sao cũng là c.h.ế.t vì tình, anh không có chút cơ hội phản kháng nào."

"Không phản kháng," Bạch Du Hằng gượng gạo cười.

Tim Bạch Khởi đột nhiên thắt lại, lời xin lỗi vừa định thốt ra lại nghẹn ứ ở cổ họng.

Anh còn gì để xin lỗi nữa? Mặc dù anh có phần thiếu suy nghĩ khi quyết định ở lại, nhưng đây là anh trai anh, là anh trai duy nhất của anh. Anh vì anh trai mà đến nơi này, anh trai vì anh mà gánh vác tất cả, bất kể kết quả tốt xấu ra sao.

"Sao không nói gì nữa? Hả?"

Bạch Du Hằng tiếp tục tìm kiếm ở một khu vực khác, thoáng thấy ở phía xa có ba, bốn con cương thi đang tiến đến. Hắn liếc mắt ra hiệu cho đạo trưởng Sử Tác, rồi cả hai lặng lẽ nín thở.

Bạch Khởi ngập ngừng một chút, giọng nói nhỏ xíu: "Anh à, anh còn muốn nghe không?"

"Nghe cái gì?" Bạch Du Hằng khẽ mỉm cười, lại cảm thán sự kỳ diệu của đa nhân cách. Đến lúc này rồi mà bọn họ vẫn có thể vừa làm việc vừa nói chuyện, không hề chậm trễ.

Bạch Khởi dừng lại một chút, giọng rất thản nhiên: "Chính là danh xưng ngoài anh trai và bạn trai ấy."

Bạch Du Hằng vừa xuất thần, đầu ngón tay liền bị vụn đá nhọn cứa vào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-134.html.]

Hắn nhìn ngón tay rướm m.á.u của mình, trong lòng thầm than một tiếng đúng là đòi mạng. Hồi Bạch Khởi còn nhỏ quấn lấy hắn là hắn đã biết cậu nhóc này đòi mạng tới nhường nào.

Bạch Du Hằng khẽ cười: "Tội gì phải chơi đòn tâm lý với anh."

Lúc này hắn thực sự không muốn nghe, không thích hợp, giống như hắn rất yếu đuối, cần cổ vũ mới có thể làm được.

Trêu chọc bạn trai là một sự thú vị chứ không phải thực sự cần anh báo đáp, như vậy rất vô vị.

Bạch Khởi lại nói: "Không giống, với Chu Nương Tử là buộc cô ta tự sát, còn với anh là..."

"Hửm?" Bạch Du Hằng hào hứng.

"Là cam tâm tình nguyện." Bạch Khởi không cần thể diện nữa, "Thế rốt cuộc anh có muốn nghe không?"

Bạch Du Hằng bị giọng điệu của anh chọc cười: "Anh không muốn nghe thì em không gọi nữa à?"

Tiểu Bạch rất bướng, càng không cho anh làm cái gì, anh lại càng thích làm cái đó.

Bạch Khởi: "Em mặc kệ, không nói gì thì em gọi nhé?"

Bạch Du Hằng lập tức nói: "Đừng."

Bạch Khởi không ngờ hắn lại quả quyết như vậy, trầm mặc mấy giây, cất giọng buồn bực: "Anh à, bây giờ anh thu hồi lời nói vẫn còn kịp, không thì em cảnh cáo anh, em sắp giận rồi đấy, kiểu giận mà anh không dỗ được đâu đấy."

Anh trai anh không muốn nghe cơ chứ.

Bạch Du Hằng trở nên nghiêm túc: "Không phải không muốn nghe, giữ lại đợi ra ngoài, bây giờ anh chưa làm được cái gì, không đáng để gọi."

Bạch Khởi có bằng lòng hay không là chuyện của Bạch Khởi, hắn còn chưa đạt được mục tiêu mình đặt ra cho bản thân, đương nhiên không đáng, hắn thực sự cần làm nhiều hơn, chí ít phải dẫn anh ra ngoài, mới gánh được tiếng gọi ấy.

Bạch Khởi cũng cảm nhận được giá trị, anh im lặng mấy giây: "Em tha thứ cho anh."

Quả nhiên anh không có giới hạn, nói một câu là có thể dỗ dành được.

Bạch Du Hằng mỉm cười.

【Tại sao trong bầu không khí ngột ngạt như vậy mà cứ thi thoảng đại lão lại mỉm cười chứ?!】

【Dị thật, chút bầu không khí kinh dị tui mới nín nhịn được ra, nháy mắt đã tan tành.】

【Boss cương thi! Quay trở lại rồi!! Cách họ có mấy trăm mét thôi!】

Loading...