Song Trùng - Chương 13

Cập nhật lúc: 2025-03-23 17:48:57
Lượt xem: 6

Vỹ Bách như chìm trong sương mù: "Vậy tại sao họ phải khóa thang bộ lại?"

Bạch Khởi đột nhiên nhìn về phía văn phòng của bà chủ, như có điều suy nghĩ: "Cậu nói xem, một bà chủ, sao lại phải xếp văn phòng mình ở tầng một ồn ào? Cô ta... sợ cái gì? Cô ta đang vô thức tránh né điều gì?"

Bạch Khởi so sánh tầng một với các tầng khác, đột nhiên có đáp án.

"-- Thang máy."

Bạch Khởi bình tĩnh nói: “Cô ta tránh thang máy, văn phòng ở tầng một thì cô ta không cần phải đi thang máy nữa, cho nên cô ta đang buộc chúng ta đi thang máy, khóa thang bộ lại, chúng ta chỉ có thể đi thang máy.”

Vỹ Bách bừng hiểu ra, lập tức lạnh sống lưng.

Bạch Khởi vừa dứt lời, màn hình điện thoại hiện thông báo.

【Độ thăm dò kịch bản +3】

Vỹ Bách không nhìn thấy màn hình điện thoại sáng lên.

Bạch Khởi cười, đẩy cặp kính lên, nhìn cánh cửa thang bộ khóa chặt, bảo rằng: “Giờ tôi tin chắc trong thang bộ không có gì cả.”

Vỹ Bách gật gù nghe theo.

Không còn nhiều thời gian, Bạch Khởi nhanh chóng quyết định: "Tôi ra ngoài mua một ít đồ, tiện thể gọi người đến mở khóa. Họ đã quy định giờ làm việc, vậy nên lúc không làm việc có lẽ sẽ rất an toàn. Cậu chờ tôi ở đây."

Chắc chắn lúc này Quách Phàm đang bận rộn tìm kiếm trong tòa nhà, sẽ không nhân lúc anh không có ở đây mà ra tay với Vỹ Bách.

Bạch Khởi đang định đi thì Vỹ Bách kéo anh lại. Dưới ánh mắt thắc mắc của anh, cậu nuốt một ngụm nước miếng rồi hỏi một vấn đề rất quan trọng: "Anh Bạch à, anh đi mua đồ, vậy trên người anh... có tiền không?"

Bạch Khởi sờ lên người rồi ngớ người ra.

Trên người anh không có tiền mặt, điện thoại bị ứng dụng "Diễn viên phim kinh dị" chiếm lấy, phần mềm thanh toán cũng không sử dụng được.

Bên ngoài bộ phim kinh dị:

【Hahaha, một giây trước tôi còn khen sao mà cậu ta thông minh thế, kết quả...】

【Đáng yêu ghê.】

【Thời buổi này rồi còn ai mang theo tiền mặt nữa. Chắc mấy người mới kia cũng không có tiền. Thư ký và bà chủ đều đi rồi, cậu ta đi đâu lấy tiền đây? Kế hoạch phá sản rồi!】

【Quả nhiên, lý tưởng thì đẹp, còn thực tế thì tàn khốc!】

【Cậu ta tới phòng vệ sinh chỉnh trang lại, xem ra đã từ bỏ rồi.】

【Cậu ta tới văn phòng của sếp tổng một chuyến.】

【Haizzz, cậu ta thản nhiên gọi taxi.】

【Ủa, không có tiền mà? Chàng trai này thú vị thật đấy!】

【Mà cậu ta giấu điện thoại đi làm gì??】

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-13.html.]

【Vãi cả luôn!!!】

...

Trong bộ phim, khi taxi dừng lại và tài xế chuẩn bị lấy tiền, Bạch Khởi sờ vào túi, đột nhiên tỏ vẻ ngượng ngùng: "Bác tài ơi, tôi không mang điện thoại."

Tài xế nghi ngờ nhìn anh. Thấy anh quần áo chỉnh tề, mặt mày nhã nhặn, lại thêm chiếc đồng hồ trên tay trông có vẻ đắt tiền, không giống như người lừa đảo, có lẽ anh ta quên thật. Tài xế nhất thời hơi khó xử.

Bạch Khởi vội nói: "Tôi đang có việc gấp. Tòa nhà tôi vừa xuống xe là công ty của tôi. Hay là mai chú quay lại, tôi trả gấp ba."

Bạch Khởi lấy ra một chiếc thẻ: "Đây là danh thiếp của sếp tôi. Nếu chú không yên tâm, tôi viết giấy nợ cho chú cũng được."

【Quả là một tên lừa đảo! Tôi nhớ bà chủ đã nói rằng bà ấy sẽ đến kiểm tra vào buổi chiều, lúc đó tôi có thể hỏi bà ấy!】

【Đúng là một kẻ có tâm cơ!】

Sau khi viết giấy nợ xong, người lái xe yên tâm: "Được rồi, anh xuống xe đi."

Bạch Khởi mỉm cười và vẫy tay chào tạm biệt.

【Thật không thể tin được!】

【Anh ta đúng là dựa vào ngoại hình để kiếm sống!】

Một lát sau!!

【Ôi trời ơi, chị gái ở siêu thị còn dễ nói chuyện hơn cả anh ta, chẳng lẽ anh ta là một tên lừa đảo sao?】

【Anh ta đâu có ý định ăn quỵt, ngày mai sẽ trả mà!】

Một lát sau.

【Có vẻ như ông chủ cửa hàng dụng cụ hơi nghi ngờ, anh ta đã đưa chiếc đồng hồ của mình cho ông ấy để thế chấp.】

Cuối cùng.

【Người thợ khóa không nói nhiều lời và đi theo anh ta.】

【Không cần phải nói nhiều, tôi đã theo dõi anh ta rồi!】

Mặt trời vừa khuất dạng, để lại một buổi chiều tà rực rỡ. Chỉ vài tiếng sau, màn đêm đã hoàn toàn bao trùm lấy không gian, thời gian dường như trôi nhanh hơn thường lệ.

Gần 10 giờ tối, Vỹ Bách đứng trước cổng công ty, thấp thỏm chờ đợi Bạch Khởi trở về. Anh không hiểu vì sao Bạch Khởi lại mất nhiều thời gian như vậy cho việc mua sắm.

Dưới ánh trăng huyền ảo, Bạch Du Hằng xuất hiện với vẻ mặt lạnh lùng, thản nhiên. Dáng vẻ ưu nhã, khí chất ngút trời của hắn khiến hắn trông như một ma cà rồng quý phái, đẹp trai trong đêm tối.

Nếu như bỏ qua những túi lớn túi nhỏ trên tay hắn.

Người qua đường không khỏi ngoái nhìn.

"Chắc là đưa bạn gái đi mua sắm," một người đoán.

"Vừa đẹp trai, vừa chịu khó xách đồ cho người yêu mà không hề cằn nhằn, tôi cũng muốn có một anh bạn trai như vậy!" một người khác ao ước.

Loading...