Song Trùng - Chương 127
Cập nhật lúc: 2025-03-23 22:19:48
Lượt xem: 1
Chính ả đã tự tay hạ độc g.i.ế.c c.h.ế.t Kế Lang, vì cái gọi là vĩnh hằng xa vời không thể chạm tới. Vì vĩnh hằng mà ả hoàn toàn từ bỏ hiện tại.
Kế Lang dần lạnh đi trong lòng ả, cũng giống như bây giờ, dần dần tiêu tán, dần dần c.h.ế.t đi.
Trước khi Kế Lang chết, trong mắt chàng ngập tràn kinh ngạc, câu nói cuối cùng là, "Lan Nhi, nàng sai rồi, nàng không nên như vậy, nàng đừng hại người, ta sẽ ghét nàng như vậy."
Nhưng ả vẫn khăng khăng làm theo ý mình.
Kế Lang yêu sự lương thiện của ả, mà ả vì tình yêu mà trở thành độc phụ mà chàng ấy ghét nhất.
"Em không cần chàng yêu em, em không cần gì cả, chỉ cần chàng sống thôi có được không, chỉ cần chàng sống thôi có được không?" Đôi mắt Chu Nương Tử nhòe lệ nóng, lòng nguội như tro.
Mấy năm trước, khi ả mới gả tới nhà họ Chu, ả nghĩ rằng "biết đủ thì vui", trân quý từng ngày Kế Lang còn tồn tại, nhưng cơ thể Kế Lang ngày một yếu ớt, ả nhìn thấy rõ trong mắt, sao có thể "biết đủ thì vui" được.
"Biết đủ thì vui" chẳng qua là một câu nói suông, bất kể ai đứng trước hiện thực tàn khốc, cũng không thể "biết đủ thì vui" được.
Huống hồ, nhà họ Chu còn có quyền thế ngút trời.
Tim ả rỉ m.á.u cả ngày lẫn đêm, cuối cùng vào một ngày nọ, ả hoàn toàn lạc lối.
Ả không thể chấp nhận việc Kế Lang qua đời, ả chỉ có thể để người khác c.h.ế.t thay cho Kế Lang.
Thậm chí ả còn chịu đựng nỗi đau lột da, tự biến mình thành con rối, sắp đặt tất cả, ôm hy vọng về sự vĩnh hằng, rồi vĩnh hằng lại tan vỡ.
Chu Nương Tử gượng gạo quay đầu, trông thấy Bạch Khởi đứng hờ hững ở gần đó, đôi mắt suy sụp cuối cùng cũng ánh lên tia sáng: “Ta phải g.i.ế.c ngươi.”
Đòn đánh tiêu tốn rất nhiều sức lực của ả, Bạch Khởi không hề tránh né, anh chỉ nhẹ nhàng lắc chuông, Vỹ Bách mình đồng da sắt lập tức chắn trước người anh.
Chu Nương Tử lau khô nước mắt, liếc mắt nhìn sang Vỹ Bách, cười nói: “Ta không đánh lại hắn, nhưng ta vẫn bất diệt, không có thứ sơ hở ngu ngốc như dây rối kia. Hắn không thể ở lại đây mãi mãi, rồi sẽ có một ngày ngươi đơn bóng lẻ chiếc, hoặc để lộ sơ hở, đến khi đó, nhất định ta sẽ g.i.ế.c ngươi!”
Giọng ả thê lương, giống như vọng ra từ địa ngục, cất từng câu từng chữ, thốt ra lời nguyền rủa thâm độc nhất.
“Ta không đợi được Kế Lang, nhưng ta có thể đợi ngươi, cả đời này ngươi không chạy thoát khỏi ta đâu.” Ả cô đơn quay người, muốn ôm lấy cương thi đã c.h.ế.t đi, Bạch Khởi ở sau lưng gọi ả lại.
Chu Nương Tử xoay người, trong mắt phản chiếu người thanh niên ăn vận chỉnh tề, gương mặt nhã nhặn, dưới màn mưa xối xả có vẻ gầy yếu nhưng bất kham.
Bạch Khởi đẩy gọng kính, thản nhiên cất tiếng: “Cô tin vào tận cùng của trời đất sao?”
Đồng tử Chu Nương Tử co lại: “Ngươi... ngươi có ý gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-127.html.]
Bạch Khởi không đáp, một tay đút túi áo đi tới gần, Vỹ Bách lập tức giơ tay áo che mưa cho anh.
Bạch Khởi nói: “Con người cô thật vô vị, luôn chú ý nhầm chỗ. Khi còn sống thì khát vọng vĩnh hằng xa vời không thể chạm tới, đến khi người c.h.ế.t đi rồi lại muốn báo thù.”
“Vậy ta... nên nghĩ gì?” Chu Nương Tử run giọng hỏi.
Bạch Khởi mỉm cười, cất từng tiếng rành rọt: “Cái c.h.ế.t mới là vĩnh hằng.”
Lời nói mang theo ám chỉ, không rõ ràng nhưng lại rất đẹp đẽ.
Chu Nương Tử ngồi khuỵu xuống đất.
Bạch Khởi muốn đi tới bên cạnh ả, Vỹ Bách kéo lấy anh, gương mặt hết sức lo lắng, nhỏ giọng nói: “@&*¥... ”
Bạch Khởi mỉm cười, dùng ánh mắt trấn an cậu ta: “Không sao đâu.”
Sau đó không màng tới Vỹ Bách ngăn cản, đi tới trước mặt Chu Nương Tử, từ từ ngồi xuống.
Cần cổ yếu ớt, lồng ngực, bụng anh kề sát lại gần trong gang tấc, bàn tay Chu Nương Tử từ từ khụm lại.
Bạch Khởi làm như không thấy, lấy chiếc khăn sạch sẽ trong áo ra, giúp ả lau nước mưa trên trán, nhẹ nhàng nói: “Cô mà tới trễ, anh ta đi qua cầu Nại Hà, khi đó cô không thể tìm anh ta nữa.”
Hành động và giọng nói của anh ấy đều vô cùng dịu dàng, nhưng lời nói của anh ấy lại khiến linh hồn Chu Nương Tử rung động, sợ hãi đến tận xương tủy.
"Không..."
Ả nghẹn ngào, nước mắt từ từ rơi khỏi khóe mắt.
Một giây sau, Chu Nương Tử đột nhiên nằm ngã xuống bên cạnh cương thi, ả nghiêng người, hoàn toàn không cử động nữa. Giây phút cuối cùng trước khi chết, khóe miệng ả nở một nụ cười mãn nguyện.
Trên trán ả, dần dần xuất hiện một lỗ máu.
Con rối bất tử bất diệt, tự hủy linh trí, lựa chọn cái chết.
Chu Nương Tử chính là người điều khiển bản thân, ả không có dây rối, không có một chút sơ hở nào, dựa vào linh trí để điều khiển mọi hành vi của bản thân, không khác gì người thường, lại có được sinh mệnh vĩnh hằng và sức chiến đấu không ai bì kịp.
Cách duy nhất để g.i.ế.c ả, chính là để ả tự vỡ linh trí.
Đây cũng chính là sơ hở duy nhất của ả.