Song Trùng - Chương 126
Cập nhật lúc: 2025-03-23 22:19:46
Lượt xem: 0
Hắn nghĩ một chút, nhẹ nhàng lắc chuông, Vỹ Bách nghe thấy tiếng động, nhanh chóng nhảy về, khiêng Bạch Du Hằng trên vai, rồi lại điên cuồng chạy theo.
Bạch Khởi: ".........."
Khoảng cách ngày càng xa.
Vỹ Bách: “”! @..... #?”
Bạch Khởi nói: “Cậu ta bảo cậu ta không đuổi kịp, đây là tốc độ nhanh nhất của cậu ta rồi! Hỏi anh nên làm thế nào bây giờ!”
Bạch Khởi không giúp được gì cho việc chiến đấu, chỉ có thể bình thản làm người phiên dịch.
Bạch Du Hằng khẽ chửi thề một tiếng, liếc mắt nhìn con đường cương thi đi, hắn ngước lên nhìn mái hiên cao cao gần đó, đột nhiên nảy ra ý tưởng.
Hắn lại lắc chuông mấy lần, Vỹ Bách lập tức hiểu ý hắn, đặt Bạch Du Hằng xuống, bản thân quỳ gối, Bạch Du Hằng xông lên, giẫm lên vai Vỹ Bách, Vỹ Bách nhảy bật, đưa Bạch Du Hằng lên trên mái hiên, sau đó bản thân đuổi theo cương thi theo chỉ thị.
Bạch Du Hằng đứng trên cao quan sát, thu toàn bộ cảnh khu phố vào mắt, hắn khóa ánh mắt vào con cương thi, chạy nhanh trên mái hiên, không ngừng bật nhảy, cuối cùng cũng đuổi kịp con cương thi đang rẽ ở đầu phố, Bạch Du Hằng thả người nhảy xuống, cản đường cương thi lại, rút kiếm nghênh chiến.
Bên kia, Thư Yến lại phun ra một búng m.á.u tươi, một lần nữa chật vật bò dậy, thân pháp của anh ta rất bình thường, từng chiêu thức của Chu Nương Tử lại nhanh như ma quỷ, anh ta không thể đỡ đòn.
Nhờ dòng m.á.u đặc biệt, Thư Yến vẫn có thể cầm cự. Mặc dù không thể đánh trả Chu Nương Tử, nhưng anh ta cũng có thể chống đỡ và ngăn chặn ả ta.
Mưa xối xả trôi đi những vệt m.á.u đỏ trên người Thư Yến, bộ quần áo đã tả tơi, để lộ ra những mảng vảy cá lớn màu xanh lam phía sau lưng.
Lại một đòn tấn công nữa, Thư Yến lại bị đánh ngã, ho ra máu: "Bạch Khởi, nhanh lên!"
Chu Nương Tử không ngờ người này lại có thể cầm cự lâu như vậy, trên mặt dần dần lộ ra vẻ sốt ruột. Đúng lúc ả ta chuẩn bị tấn công vào cổ Thư Yến, thì đồng tử mắt đột nhiên co lại, tim đột nhiên nhói đau.
"Kế Lang!" Ả ta hét lớn tên tướng công của mình.
Dự cảm được Văn Lăng có thể gặp nguy hiểm, Chu Nương Tử lập tức từ bỏ Thư Yến, di chuyển nhanh như bay, chạy về phía cương thi.
Thư Yến vẫn nhớ lời Bạch Khởi nhắc nhở, cố gắng chống đỡ, cơ thể bộc phát đến cực hạn, đẩy Chu Nương Tử ngã nhào xuống đất, bắt đầu giằng co chiến đấu, cố gắng kéo dài thời gian cho Bạch Khởi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-126.html.]
Về phía Bạch Du Hằng, Vỹ Bách chạy tới đánh úp, tranh thủ lúc cương thi còn chưa sẵn sàng, chế ngự hắn dưới mặt đất. Cương thi đột nhiên giận dữ, lập tức nhảy bật dậy, Vỹ Bách nhỏ bé như một con búp bê vải, bám lấy cơ thể to lớn của cương thi.
Bạch Du Hằng chớp lấy thời cơ, từ phía sau lao lên, thay thế Vỹ Bách. Tay hắn siết chặt cổ cương thi, tránh bị hắn cắn bị thương. Hai chân Du Hằng lơ lửng trên không, tay phải nâng kiếm gỗ đào, đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c cương thi, xuyên qua trái tim hắn.
Ánh sáng đỏ cam chạy dọc cơ thể cương thi, nhưng hắn chỉ tru lên đau đớn chứ không c.h.ế.t ngay.
Ánh mắt Du Hằng tối sầm lại. Sao lại như vậy?
Bạch Khởi dừng lại hai giây rồi nói: "Anh à, đ.â.m vào ấn đường, đó là hồn người. Hồn người c.h.ế.t thì cương thi cũng tàn phế."
Mặc kệ khi còn sống tướng công của Chu Nương Tử lương thiện bao nhiêu, cũng chẳng liên quan gì đến anh. Cản đường anh thì phải chết.
Bạch Du Hằng hiểu ý, làm theo lời Bạch Khởi, đ.â.m kiếm vào ấn đường cương thi.
Cương thi hoàn toàn bất động, một chút nhân tính yếu ớt tan vỡ trong đôi mắt đục ngầu đầy tử khí.
"Không!!!" Cách đó không xa, đột nhiên vang lên tiếng khóc tê tâm liệt phế của Chu Nương Tử.
Bạch Du Hằng mím môi, đang muốn rút kiếm ra xông lên để nghênh đón sự trả thù điên cuồng của Chu Nương Tử, Bạch Khởi cười bảo: "Anh à, đổi cho em."
Bạch Du Hằng nghe mà lấy làm kinh ngạc, cũng không chần chừ một chút nào: "Được rồi."
Hắn tin tưởng Bạch Khởi 100%.
Chu Nương Tử lách mình, như ma như quỷ bổ nhào tới trước mặt cương thi, trên gương mặt giàn giụa nước mắt, ả vội vã sờ gương mặt cương thi, "Đây không phải sự thật, nhất định không phải sự thật, Kế Lang à, chàng mở mắt ra nhìn em đi..."
Vẻ mặt Chu Nương Tử gần như điên cuồng, gương mặt giàn giụa nước mắt, "Van xin chàng, xin chàng hãy nhìn em đi, em không cần vĩnh hằng nữa, em không cần, thật sự không cần nữa, van xin chàng, chàng hãy mở mắt ra nhìn em đi, em xin chàng," Chu Nương Tử dựa lên trái tim cương thi, khóc lóc thảm thiết.
Ả đau đớn nhắm nghiền mắt lại.
"Kế Lang à, em hối hận rồi, em không muốn vĩnh hằng nữa, em thực sự hối hận rồi, đáng lý em nên biết thỏa mãn, em xin lỗi, thực sự xin lỗi, thực sự xin lỗi, xin chàng hãy nhìn em đi."
Chu Nương Tử hành động điên rồ, không ngừng lặp lại lời "Xin lỗi".
Ả thực sự hối hận rồi. Nếu ả không vọng tưởng vĩnh hằng xa vời, có lẽ bây giờ Kế Lang vẫn còn sống rất tốt, ở bên cạnh ả, gảy đàn cho ả nghe.