Song Trùng - Chương 124

Cập nhật lúc: 2025-03-23 22:19:42
Lượt xem: 2

Thư Yến lập tức lấy chiếc bát quái tinh chế mà Bạch Khởi đưa cho anh ta, soi vào gương mặt Chu Nương Tử, sau đó nhẹ nhàng thở phào và nói: "Cô ta không phải là quỷ, cũng không phải là yêu quái, mà là một..."

Thư Yến còn chưa kịp nói hết câu thì Bạch Khởi đã hờ hững ngước mắt lên, nhìn Chu Nương Tử đang tiến lại gần và bình tĩnh nói: "Là một con rối."

【Đại lão nói là con rối????】

【Tui đã ngờ ngợ tốc độ di chuyển của Chu Nương Tử bất thường rồi, cứ xuất quỷ nhập thần, nhưng cũng không dám nghĩ theo hướng này.】

【Mọi người nhớ lại chuyện Giang Minh Bắc từng trải qua đi, suy đoán của đại lão rất có lý!】

【Nhưng vấn đề là đại lão không hề biết Giang Minh Bắc từng trải qua chuyện gì, sao anh ấy dám đoán như vậy?】

Thư Yến như bị sét đánh bên tai, đứng hình tại chỗ, vài giây sau thì bừng hiểu ra.

Ban nãy Giang Minh Bắc chạy nhanh như vậy, còn la ó cứu mạng với họ, nhất định đằng sau có thứ gì đó đuổi hắn ta.

Thoạt đầu Thư Yến còn tưởng là boss cương thi, bây giờ nhìn Chu Nương Tử đứng trước mặt họ, mới biết là Chu Nương Tử đang đuổi theo Giang Minh Bắc.

Một người phụ nữ tay trói gà còn không đủ chặt, sao Giang Minh Bắc lại sợ đến mức ấy?

Thư Yến nhớ lại cách đó không lâu, Bạch Khởi hỏi Trương Lợi Nô một câu tưởng chừng như vô nghĩa: “Chỉ phụ nữ mới có thể làm thành con rối thôi à?”

Trương Lợi Nô đáp rằng, “Trong chiếc khăn có viết, một khi phụ nữ trở nên hung ác, thì sẽ hung ác gấp mấy trăm lần đàn ông, chỉ có các cô ấy mới có thể chịu đựng cơn đau lột da khôn cùng, thực sự thay da đổi thịt, trở thành con rối bất tử bất diệt.”

Hai người Hạnh Bạch và Xuân Đào, vì bệnh tật đeo bám và nhan sắc tàn phai mà bị người đời ruồng bỏ, chán ghét. Họ chủ động tìm đến cửa tử, cam tâm gánh chịu nỗi đau đớn tột cùng khi bị lột da sống để hóa thành những con rối vô tri. Huống chi là Chu Nương Tử, người đàn bà yêu chồng đến mức phát cuồng. Ả ta đã dày công tính toán bao nhiêu năm, chỉ mong mượn xác cương thi cho chồng mình hoàn hồn. Vì mục đích ấy, ả không từ thủ đoạn hạ độc g.i.ế.c chồng, sát hại trẻ thơ để đoạt máu, phục vụ cho việc hoàn hồn. Còn điều gì mà ả không dám làm? Còn nỗi đau nào mà ả không thể chịu đựng?

Thứ ả ta khao khát không phải là mấy mươi năm ngắn ngủi bên nhau, mà là vĩnh cửu.

Mang thân phận con người, ả không thể tránh khỏi quy luật lão hóa, tử vong. Chu Nương Tử tuyệt nhiên không cho phép điều đó xảy ra. Vậy nên, cách duy nhất để ả và chồng mình mãi mãi bên nhau, dường như chỉ có thể là tự biến mình thành con rối.

Chỉ cần nuốt trôi được nỗi đau thấu xương khi bị lột da sống, ả sẽ được ở bên chồng mình mãi mãi. Đây là một sức hút chí mạng đối với Chu Nương Tử, ả không thể nào cưỡng lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-124.html.]

Thế nên, ngay từ những thước phim đầu tiên, Chu Nương Tử đã không còn là người phàm nữa.

Ả đã tự biến mình thành con rối từ lâu, một lòng chờ đợi ngày chồng mình mượn xác cương thi hoàn hồn thành công. Một cương thi, một con rối, từ nay sẽ ân ái bên nhau đến ngàn đời.

Vậy nên, dù Giang Minh Bắc có mò tới nhà họ Chu, hắn cũng không thể nào phá hỏng được kế hoạch của Chu Nương Tử. Bởi lẽ, một khi hắn dám ra tay, hắn sẽ lập tức bị Chu Nương Tử - con rối đội lốt người - sát hại.

Thư Yến bỗng chốc hiểu ra mọi chuyện, m.á.u trong người anh ta như đông cứng lại. Anh ta run rẩy nhìn Bạch Khởi và hỏi: "Trương Lợi Nô đã c.h.ế.t rồi, vậy ai là người điều khiển con rối? Và người đó đang ở đâu?"

Đầu óc Thư Yến hoàn toàn trống rỗng. Trong tích tắc, anh ta cố gắng nhớ lại tất cả những người mà mình đã tiếp xúc kể từ khi bước chân vào bộ phim này, nhưng không thu được kết quả gì.

Hoàn toàn không có ai thích hợp để trở thành người điều khiển con rối.

Vậy rốt cuộc là ai?

Vỹ Bách vừa bối rối vừa hoang mang. Giờ đây, cậu ta không còn sợ d.a.o c.h.é.m s.ú.n.g bắn, cũng không sợ Chu Nương Tử, nhưng cậu ta lại lo sợ con rối bất tử bất diệt kia sẽ làm hại đến anh Bạch và Thư Yến.

Đúng lúc này, Chu Nương Tử từ đầu con hẻm tiến lại gần. Lần đầu tiên Bạch Khởi nhìn rõ dung nhan của Chu Nương Tử.

Khuôn mặt ả ta dịu dàng thanh tú, dáng vẻ đoan trang trầm tĩnh. Ả ta cầm chiếc ô giấy dầu, xinh đẹp đến mức khó tin.

"Bạch Khởi, chúng ta mau đi thôi, mau đi tìm người điều khiển rối!" Thư Yến kéo tay Bạch Khởi, lo lắng quát lớn.

Bạch Khởi khẽ lắc đầu, hờ hững nói: "Không cần đâu."

Anh ta đối diện với ánh mắt của Chu Nương Tử, khẽ mỉm cười và nói: "Ả ta chính là người điều khiển của chính mình."

Thư Yến như bị sét đánh ngang tai, gương mặt anh ta tràn ngập sự khó tin.

【Trời ơi!!】

【Chuyện này là sao??】

Chu Nương Tử cười nhạt, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng: "Kẻ thông minh thường không sống được lâu."

Loading...