Song Trùng - Chương 123
Cập nhật lúc: 2025-03-23 22:19:40
Lượt xem: 1
Giang Minh Bắc lập tức phủ định đáp án này.
Hắn biết rõ Vỹ Bách bị thương nặng tới nhường nào, dù có thể chống đỡ được mấy canh giờ, nhưng kết cục vẫn là phải chết, cậu ta bị con rối làm tổn thương, thuốc men cũng vô dụng.
Nhưng sao lại có thêm người xuất hiện.
Những suy nghĩ chạy nhanh trong đầu, Giang Minh Bắc chạy tới đầu con ngõ, hắn nặn ra nụ cười lấy lòng: “Thư Yến, Tạ.. Bạch Khởi….”
Bạch Khởi đột nhiên mỉm cười với hắn: "Tôi tới tìm anh."
Câu nói giống hệt câu mà Chu Nương Tử nói một phút trước, nháy mắt gợi lại hồi ức kinh hoàng trong đầu Giang Minh Bắc, hắn cảm thấy rợn gai ốc, cả người buốt lạnh.
"Anh.. anh tìm tôi.. làm cái gì?" Giang Minh Bắc lắp bắp nói.
"Đương nhiên là cần anh rồi." Bạch Khởi cười đến là dịu dàng.
Giang Minh Bắc khẽ thở phào, tiếp tục tới gần: "Đúng là tôi phát hiện được một chút, tôi nói cho cậu biết, có thể xóa bỏ ân oán trước kia không?"
Bạch Khởi không nói gì, chỉ mỉm cười với hắn, ánh mắt anh bình thản, dường như đang khuyến khích hắn nói ra, dụ dỗ từng chút từng chút một.
Giang Minh Bắc cho rằng anh nhận lời, gương mặt lập tức hiện lên vẻ vui mừng, nhanh chân tới gần.
Hắn vừa đi vừa nói: "Tướng công của Chu Nương Tử bị chính ả ta hạ độc chết, Chu Nương Tử..."
Giang Minh Bắc trông thấy Bạch Khởi đột nhiên giơ tay lên, bàn tay trong đêm đen tỏa ánh sáng bóng loáng.
Ngón trỏ thon dài của anh lồng một chiếc vòng vàng, chiếc vòng xâu một quả chuông nhỏ xinh xắn.
"Ding ling," Bạch Khởi lắc chuông, tiếng chuông lanh lảnh êm tai.
Lại thêm vài tiếng nữa.
"Anh... anh đang làm cái quái gì vậy?" Giang Minh Bắc kinh hãi, gương mặt hắn ta ngập tràn sự hoang mang, đôi mắt không tự chủ được mà ánh lên tia nhìn sợ hãi.
Bạch Khởi quả thật là một kẻ đầy bí ẩn.
Một giây sau, không hề có dấu hiệu báo trước, bóng đen sau lưng Bạch Khởi đột nhiên lao tới chỗ hắn, nhanh như chớp giật, hắn bị đẩy ngã xuống, gáy đập mạnh xuống nền đất.
Cái bóng đen kia nhấc cằm hắn lên, ép hắn ngửa đầu ra, để lộ chiếc cổ yếu ớt.
Cảnh tượng này thật quá quen thuộc, Giang Minh Bắc bị đè nghiến xuống đất, đầu óc hắn hoàn toàn trống rỗng.
Chỉ một thoáng sau, bóng đen kia cúi đầu xuống, hàm răng nanh sắc nhọn cắn xé cổ họng bên phải của Giang Minh Bắc, m.á.u huyết trong người hắn như đông cứng lại, tựa như rơi xuống địa ngục băng giá.
Là cương thi!!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-123.html.]
Mà ở bên cổ họng bên trái của Giang Minh Bắc, vết thương do Châu Lâm cắn vẫn còn lờ mờ chưa biến mất.
Lớp đạo bào trên đầu hắn bị xốc lên, răng nanh dính đầy máu, lộ ra đôi mắt đen trắng u ám ngập tràn tử khí cùng với một gương mặt quen thuộc.
Vỹ Bách!!!
Giang Minh Bắc sợ hãi đến mức tè ra quần, ý chí sinh tồn của hắn bùng nổ đến cực điểm, hắn vừa muốn bò dậy chạy trốn, nhưng gương mặt hắn lập tức xuất hiện những nếp nhăn do "phát tướng", móng tay không ngừng dài ra, răng nanh dài đ.â.m xuyên qua môi, m.á.u tươi chảy dài.
Giang Minh Bắc đã biến thành cương thi chỉ trong chớp mắt.
Bạch Khởi cũng không ngờ hắn lại bị nhiễm độc nhanh như vậy.
Vỹ Bách đứng dậy, bộ dạng như thể vừa gây ra chuyện chẳng lành, ngơ ngác một hồi rồi thốt lên: "Móa nó chứ!"
Thư Yến hoang mang nhìn Bạch Khởi.
Bạch Khởi mỉm cười "phiên dịch": "Còn độc hơn cả vũ khí hóa học! Tôi chỉ định cắn cho anh ta một phát thôi, ai ngờ lại thành ra thế này! Xin lỗi nhé, không biết không có tội."
Thư Yến nghe vậy thì cứng đờ người, trong lòng vô cùng hoảng sợ. Nếu vừa rồi anh ta để Vỹ Bách mài răng, lỡ như cậu ta không kiềm chế được mà cắn nát da anh ta thì Bạch Khởi có muốn cứu cũng không kịp.
Vỹ Bách trông như thể đã làm điều gì sai trái, vẻ mặt tủi thân đi tới trước mặt Bạch Khởi.
Bạch Khởi giữ chiếc chuông lại, bình tĩnh liếc nhìn cậu ta một cái rồi nói: "Làm tốt lắm."
Vỹ Bách nghe vậy thì lập tức nhe bốn chiếc răng nanh ra, nở một nụ cười vừa nịnh nọt vừa đáng sợ. Thư Yến chứng kiến cảnh tượng này thì vội vàng quay mặt đi chỗ khác, trong đầu bị ám ảnh bởi suy nghĩ "Ivan Pavlov huấn luyện chó", muốn quên cũng không xong.
【Hahaha cậu mù tương phản moe quá trời.】
【Cậu mù cố ý cắn người ta đúng không? Đúng là mưu mô thâm độc! Cắn xong còn kêu không cố ý, đúng là tức c.h.ế.t mà! Hahaha】
【Hầy, mấy người ngốc quá, không thấy đại lão lắc chuông mấy cái à?】
【Vãi! Đại lão đáng sợ quá!! Rợn cả người!!】
【Mọi người thấy đại lão với Chu Nương Tử ai đáng sợ hơn?】
【Quả nhiên vẫn là phim cương thi "thiện ác có báo", phim cố tình dẫn dắt Giang Minh Bắc đụng độ đại lão, nếu không thì Giang Minh Bắc đã bị Chu Nương Tử g.i.ế.c c.h.ế.t từ lâu rồi.】
【Trời má, phim này đang cổ vũ cậu mù tự mình báo thù à?】
【Không thể nào.】
Khí thế cương thi của Vỹ Bách quá mạnh mẽ, khiến cho con cương thi cấp thấp như Giang Minh Bắc cũng phải kinh hãi bỏ chạy.
Trong con hẻm nhỏ, đột nhiên xuất hiện một đôi giày thêu màu đỏ chói mắt.
Chu Nương Tử che ô, từ từ bước vào tầm mắt của hai người.