Song Trùng - Chương 119
Cập nhật lúc: 2025-03-23 22:19:32
Lượt xem: 4
Kỳ tích diễn ra ngay trước mắt. Thư Yến kích động không kiềm chế được: "Tiểu Bách, cậu giỏi quá!"
【Không phải cậu ta giỏi, mà là đại lão giỏi. Tôi thấy ban nãy điện thoại đại lão sáng lên. Không có đại lão thì cậu ta c.h.ế.t từ lâu rồi.】
【Đại lão đúng là quý nhân. Tui cũng muốn có một quý nhân như vậy trong đời mình.】
【Buff may mắn.】
【Khoan đã, cái người mới trước đó nhận được đạo cụ may mắn???】
【Đạ mấu, đừng bảo là anh ấy nhé??】
【Anh ấy là người mới thật á? Chẳng phải cái người mới kia mới đóng một bộ phim thôi sao?】
【Vãi nồi, em theo dõi đây.】
【Thế mà lần đầu tiên em được thấy hoạt cương trong phim kinh dị các thím à.】
【Mấy chế nói xem cái thứ này so với con nhà Chu Nương Tử, cái nào ghê gớm hơn??】
【Không biết nữa, lần đầu tiên thấy, không có khái niệm với hoạt cương, không so sánh được, hóng quá đi àaaaa.】
【Phía trên cũng không ngăn cản được đại lão, mạnh quá.】
...
Bạch Khởi cười. Anh thắng rồi.
Cái thứ buff trước đó anh chê bai, thực ra lại rất hữu dụng.
Đạo trưởng Sử Tác nói Vỹ Bách chỉ thiếu một chút may mắn nữa thôi, thì "buff" vừa vặn bổ sung vào.
Trong hố đất, mi mắt Vỹ Bách bắt đầu giần giật. Đạo trưởng Sử Tác hết sức mừng rỡ: "Cậu ta sắp tỉnh rồi!"
Ông nhìn về phía Bạch Khởi, cất cao giọng giục giã: "Cậu mau đặt m.á.u lên ấn đường cậu ta đi!"
Bạch Khởi không chút do dự, cầm lấy thanh kiếm gỗ đào mà Thư Yến tựa ở ghế, nhẹ nhàng rạch một đường ở ngón trỏ.
Cảm giác nhoi nhói lan tràn, giọt m.á.u rịn ra. Bạch Khởi tới gần hố đất, nghiêng người đặt m.á.u lên ấn đường Vỹ Bách.
Một giây sau, Vỹ Bách mở mắt ra. Trong đôi mắt đen trắng rõ ràng, tử khí đen đặc vấn vít xung quanh, không có chút nhân tính nào.
Trái tim đạo trưởng Sử Tác lập tức treo lên, sợ trong quá trình luyện chế linh trí của Vỹ Bách bị phá hủy, trở thành cỗ thi mạnh mẽ g.i.ế.c chóc.
Ông nắm chặt thanh kiếm gỗ đào và bát quái của mình, chuẩn bị quyết tử ở đây. Vỹ Bách ở trong hố đất đột nhiên nhảy dựng lên, đất trên người rơi vương vãi, nhảy tới trước mặt Bạch Khởi, dường như chuẩn bị ôm lấy anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-119.html.]
Bạch Khởi phản ứng nhanh, tiện tay kéo một chiếc ghế ngăn cản lại, để mình không bị ám mùi đất và m.á.u đồng tử.
Vỹ Bách đành phải nhào về phía Thư Yến. Dường như cậu không quen, lúc nhào tới không khống chế được sức lực, lập tức đẩy Thư Yến ngã bổ nhào xuống đất.
Thư Yến: "…….."
Bạch Khởi đỡ trán, âm thầm cảm thấy may mắn cho sự nhanh trí của mình, uể oải hỏi: "Có nhìn thấy gì không?"
Vỹ Bách vội vã đứng dậy, nở nụ cười hết sức đáng sợ với Thư Yến, dường như là muốn thể hiện sự áy náy.
Thư Yến đứng dậy, ngửi mùi trên người mình, vẻ mặt cứng nhắc: "Không sao."
Vỹ Bách nhìn Bạch Khởi, dường như muốn trả lời câu hỏi của anh, nhưng khi mở miệng lại phát ra âm thanh rất kỳ quái.
"!@%&..." Vỹ Bách sững sờ hai giây, hiển nhiên cũng ý thức được mình đang nói tiếng cương thi, vẻ mặt kinh hãi, hết sức nôn nóng, lại nói nhanh hơn, chẳng mấy chốc hai mắt đã lưng tròng.
Đạo trưởng Sử Tác và Thư Yến nhìn nhau. Họ đều quên mất một điều: mặc dù hoạt cương được luyện từ người sống, nhưng sau khi luyện thành thì thuộc về cương thi, và nói tiếng cương thi.
Ngôn ngữ bất đồng, mặc dù có thể giao tiếp qua biểu cảm, nhưng vẫn rất phiền phức.
Thư Yến tỏ vẻ đau khổ: "Đạo trưởng à, chuyện này giải quyết sao đây?"
Đạo trưởng Sử Tác: "Tôi cũng không có cách nào."
Ông còn chưa dứt lời thì trông thấy Bạch Khởi đi tới trước mặt Vỹ Bách, đỡ trán nói: "Cậu nói chậm một chút, tôi còn hiểu được. Nói nhanh thì tôi không hiểu."
Vỹ Bách sững sờ mấy giây, lập tức lấy làm vui mừng.
Đạo trưởng Sử Tác mở to mắt nhìn.
Thư Yến ngẩn người ra, vẻ mặt hết sức kinh ngạc: "Không phải anh chỉ học mấy câu cần dùng thôi sao?"
"Học xong còn nhiều thời gian, nên học thêm một chút." Bạch Khởi đáp qua loa.
【Đại lão: Ngoại hình tôi rất bình thường.】
【Đại lão: Không phức tạp như vậy, tôi chỉ học mấy câu quan trọng.】
【Đại lão khiêm tốn, chúng ta tin là thật là do chúng ta ngu.】
"Đạo trưởng Sử Tác và Thư Yến trợn mắt há hốc mồm nhìn Bạch Khởi và Vỹ Bách líu ríu trò chuyện. Đến khi Vỹ Bách ngừng lại với vẻ mặt đầy mong đợi, hai người mới vội vàng tiến đến hỏi: "Cậu ta vừa nói gì vậy?"
Bạch Khởi giải thích: "Vỹ Bách bày tỏ sự vui mừng, cảm kích và kích động. Cậu ấy nói mình có khứu giác rất nhạy bén, có thể bù đắp cho việc không nhìn thấy, nên chúng ta không cần lo lắng. Cậu ấy cũng nói không quá sợ ánh sáng, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu khi bị chiếu sáng trực tiếp, nên cần đồ che mặt và muốn mượn đồ của chúng ta. Cuối cùng, cậu ấy khẳng định mình rất mạnh mẽ."
Bạch Khởi ngập ngừng một lát rồi nói thêm: "Nếu tôi hiểu không lầm, thì cậu ấy còn tự nhận mình mạnh hơn cả Hulk."