Song Trùng - Chương 114
Cập nhật lúc: 2025-03-23 22:18:49
Lượt xem: 3
"Rất có cốt khí," Bạch Khởi liếc mắt nhìn ông ta, khẽ cười nói: "Không sợ chết, bởi vì không còn tay, không muốn sống đúng không? Tôi hiểu."
Trong mắt Trương Lợi Nô ánh lên mấy phần e ngại, không đoán được ý của anh.
Bạch Khởi đột nhiên cúi người tới, nắm lấy cằm ông ta, ánh mắt sáng quắc: "Thế ông có sợ đau không? Tôi vẫn có thể khiến ông sống không bằng chết."
Thư Yến âm thầm đổ mồ hôi. Bất kể là tính cách hay là hành động của anh đều quá phản diện, vừa ương bướng vừa hoành hành ngang ngược, như vậy ai mà chịu nổi.
Dù nghĩ như vậy, anh ta vẫn lặng lẽ dúi thanh kiếm gỗ đào vào bàn tay thon dài đẹp đẽ của Bạch Khởi.
Trương Lợi Nô sợ hãi trợn trừng mắt lên. Nửa gương mặt người đối diện nhuốm máu, mùi m.á.u tanh tưởi, trên gương mặt trắng mịn lem luốc những vệt m.á.u đỏ là đôi mắt sáng đến dọa người, mang theo ác ý không thể che giấu.
Trương Lợi Nô không dám nghi ngờ anh chỉ đang mạnh miệng, người này có thể khiến ông ta da tróc thịt bong.
Mũi kiếm dí sát lại gần, Trương Lợi Nô ứa mồ hôi lạnh, cả người run rẩy. Đến khi mũi kiếm chạm vào lớp da mỏng manh, như muốn rạch nát nó ra, cuối cùng Trương Lợi Nô cũng suy sụp: "Đừng mà! Tôi sẽ nói!"
"Ông đúng là kẻ gió chiều nào che chiều ấy, thay đổi nhanh thật đấy," Bạch Khởi khẽ hừ một tiếng, giọng điệu mang theo sự trào phúng.
Anh cũng bớt đi không ít phiền phức.
Bạch Khởi ném kiếm trả lại cho Thư Yến, dựa người vào thành ghế: "Tự khai báo đi."
Trương Lợi Nô mặt cắt không còn giọt m.á.u gật đầu.
Nửa tiếng sau đó, Trương Lợi Nô kể lại tường tận đầu đuôi ngọn nguồn câu chuyện.
Đời nhà Trương Lợi Nô sống bằng nghề múa rối, con rối biểu diễn cũng do nhà họ tự làm. Nghề này được truyền lại bao đời, đến thế hệ của Trương Lợi Nô thì nổi danh nhất.
Trương Lợi Nô mê mẩn các con rối, ngày ngày làm rối, đêm đêm làm rối, ngủ không ôm rối thì ngủ không ngon. Ông không lập gia đình, không có con cái, coi những con rối mình làm ra như vợ như con, dồn hết tâm huyết vào đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-114.html.]
Đến khi học thủ nghệ làm rối đến đỉnh cao, không thể tiến thêm, Trương Lợi Nô cảm thấy suy sụp.
Ông bắt đầu không thỏa mãn với những con rối cứng nhắc lạnh lẽo, cảm thấy rối cũng cần có linh hồn. Ông vơ vét rối ở khắp nơi, muốn tốt hơn, giỏi hơn nữa, cho đến một ngày, ở một sạp hàng, ông trông thấy một con rối bẩn thỉu.
Con rối kia rất bình thường, thậm chí xấu xí. Lúc Trương Lợi Nô lướt qua, vừa chuẩn bị đi, thì hoảng sợ phát hiện, con rối kia nháy mắt với mình.
Trương Lợi Nô lại chăm chú nhìn một lúc, con rối kia vẫn bất động như cũ. Trái tim Trương Lợi Nô đập thình thịch liên hồi, cố ra vẻ bình tĩnh mua con rối này, chạy nhanh về nhà.
Bề ngoài con rối rất trơn, rất bóng dầu, trước đó Trương Lợi Nô không biết đó là gì, cho đến khi ông móc ra được một chiếc khăn trắng sau lưng con rối, dựa vào chữ trên khăn, Trương Lợi Nô mới biết lớp bên ngoài con rối thế mà lại là da người.
Trên khăn viết phương pháp luyện chế con rối da người, lột da phụ nữ còn sống ra, đắp lên cơ thể đã được dựng sẵn, dùng dây rối ngâm trong m.á.u từ trái tim của người này, sau đó khảm vào bên trong con rối.
Con rối được làm như vậy sẽ có được ký ức tâm hồn của nguyên chủ, biết suy nghĩ, biết nói chuyện, nhưng chỉ làm theo lời người múa rối giao phó.
Thoạt đầu Trương Lợi Nô còn do dự, nhưng sự do dự này không kéo dài, ông liền ra tay với một người phụ nữ đầu tiên.
Người phụ nữ ấy chính là Mẫu Đơn trong bức tranh. Khi còn sống, Mẫu Đơn là một kỹ nữ phóng túng. Trương Lợi Nô đã mua vui cùng ả một đêm, và cũng chính trong đêm đó, hắn đã lột da ả.
Thư Yến nghe đến đây thì không thể nhịn được nữa: "Đồ súc sinh này!! Ông g.i.ế.c người đấy!!"
Trương Lợi Nô gượng gạo quay đầu về phía anh ta, đột nhiên bật cười ha hả. Tiếng cười khàn khàn rất khó nghe, khiến người ta cảm thấy khó chịu.
"Ai nói ta g.i.ế.c người?" Trương Lợi Nô nhìn lên gương mặt Thư Yến: "Mi nhìn lại mi xem, có phải mi cảm thấy thứ trên gương mặt mình rất đáng sợ, có phải thường xuyên cảm thấy tự ti vì nó không?"
Sắc mặt Thư Yến sa sầm xuống: "Vậy thì liên quan gì tới việc ông g.i.ế.c người?"
Trương Lợi Nô tặc lưỡi: "Bị đ.â.m trúng chỗ đau rồi chứ gì? Thể xác con người ấy à, đều không hoàn mỹ. Sao có thể nói ta g.i.ế.c Mẫu Đơn được? Lúc trước nàng ta chỉ có một bên v*, một bên khác bị khách cắn mất rồi. Sau khi ta lột da, biến nàng thành con rối, chỉ cần dùng bút điểm lên chỗ kia một cái là có thể biến nàng trở nên hoàn chỉnh. Gương mặt nàng cũng được ta tân trang lại, có phải là quốc sắc thiên hương không?"
Trong mắt Trương Lợi Nô ánh lên sự tự hào và điên cuồng.
"Ta giữ lại tàn hồn của nàng ấy, nàng ấy chỉ đang tồn tại dưới một hình thức khác. Ta cho nàng ta thân xác và sinh mệnh vĩnh hằng, nàng ta phải cảm ơn ta mới đúng."