Song Trùng - Chương 113

Cập nhật lúc: 2025-03-23 22:18:47
Lượt xem: 1

Bạch Khởi cười như một con hồ ly: "Cho nên, người khống thi thích hợp nhất, chính là người như tôi."

Đạo trưởng Sử Tác sững người.

Bạch Khởi cười nói: "Từng trải qua nhiều điều ác, đã loại bỏ hết mọi dục vọng. Ước nguyện duy nhất của tôi, lại không vướng bận với thế gian."

"Hoạt cương trong tay tôi, chỉ là một người bạn mới quen không lâu, chứ không phải là công cụ để mở mang bờ cõi. Bởi vì dục vọng của tôi sẽ không phát triển thêm nữa, cho nên mối nguy hại từ hoạt cương sẽ không lan rộng."

Đạo trưởng Sử Tác chấn động trong lòng. Đúng là có vẻ như vậy thật. Giao hoạt cương vào tay người này, dường như còn thích hợp hơn cả ông.

Vả lại, nếu việc luyện thành công, tình hình sẽ không nằm trong tầm kiểm soát của ông nữa.

Ánh mắt đạo trưởng Sử Tác phức tạp hỏi: "Sao cậu lại biết rõ thuật luyện hoạt cương như vậy?"

Bạch Khởi ngẩn người một chút, rồi cười nói: "Vì dục vọng duy nhất ấy."

Lúc hơn mười tuổi xem phim cương thi, anh đã từng nghĩ, liệu anh có thể luyện hoạt cương để tách anh trai mình ra không? Có ý tưởng, việc tìm hiểu tư liệu cũng không khó. Chỉ là do giới hạn của thế giới này, nên anh không thể hành động được.

Đạo trưởng Sử Tác chấn động trong lòng. Mọi hành động của người này, đều chỉ vì một mục đích duy nhất. Đúng là thuần túy hơn ông, càng thích hợp hơn ông, khó làm hại nhân gian hơn ông. Vả lại, anh còn là bạn của hoạt cương.

Đạo trưởng Sử Tác trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng thở dài: "Cậu nói phải. Nếu thành công, ta sẽ để cậu làm người khống thi."

Bạch Khởi cố gắng mím chặt môi, vẻ mặt vô dục vô cầu: "Được rồi."

Bạch Du Hằng ở trong đầu anh cười nhạo hai tiếng: "Lại đi lừa người."

Bạch Khởi nhướng mày lên.

Bạch Du Hằng hỏi: "Sao ban nãy không để anh bế Vỹ Bách hộ cho? Bả vai bị như vậy, rõ ràng là em sợ đau."

Bạch Khởi trầm mặc hai giây, mặt không đổi sắc nói: "Anh chỉ được bế công chúa với em thôi."

Mấy giây trôi qua, Bạch Du Hằng không nói gì.

Bạch Khởi: "Đang nghĩ gì vậy?"

"Muốn biết thật à?"

"Ừ... ừ." Bạch Khởi nhỏ giọng thúc giục.

Bạch Du Hằng khẽ cười, nói: "Đang nghĩ lúc anh ôm eo em, đỡ m.ô.n.g em, rồi em ôm lấy cổ anh."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-113.html.]

"Thế... thế rất tốt." Trên gương mặt Bạch Khởi thoáng ửng hồng, tứ chi cứng đờ, vờ như không có gì mà khiêu khích: "Anh cứ nghĩ tiếp đi."

Bạch Du Hằng chỉ định trêu anh thôi, bây giờ bị nghẹn lại, bất đắc dĩ mỉm cười: "Bạch Khởi, cái miệng này của em..."

Bạch Khởi vô thức l.i.ế.m môi, mặt không biểu tình: "Sau này chẳng phải hời cho anh hay sao."

Bạch Du Hằng sững sờ mấy giây, cảm giác lại bị con mèo cào nhẹ vào lòng, khẽ chửi thề một tiếng, giọng khàn khàn: "Em đúng là đòi mạng."

"Khen em à?" Bạch Khởi cởi nút áo trên cùng trên sơ mi, xua đi hơi nóng nơi lồng ngực, nhún vai: "Đòi mạng thì anh mau ra đây đi, c.h.ế.t trên người em là được rồi."

Bạch Khởi tự tin vào khả năng ăn nói của mình, không hề e ngại ai.

Bạch Du Hằng: "Tiểu Bạch, em hư hỏng rồi."

Bạch Khởi nhướng mày, không chút xấu hổ đáp lại: "Anh chiều hư."

"..." Bạch Du Hằng cố gắng kiềm chế cơn giận trong lòng: "Có đau không? Để anh đổi lượt."

"Không đổi. Em đi thẩm tra Trương Lợi Nô, nói chuyện với em một lát, em sẽ không đau nữa."

Bạch Khởi cố nhịn cười. Anh không sợ đau. Căn bệnh sạch sẽ của anh cũng phải xem xét hoàn cảnh mới phát bệnh. Lúc anh trai ngủ say, anh không cảm thấy đau đớn hay ám ảnh bởi sự sạch sẽ. Nhưng khi anh trai tỉnh dậy, anh lại đau đến muốn chết, và cơn bệnh sạch sẽ cũng hành hạ anh đến nơi đến chốn.

【Sao một giây trước còn nói lý lẽ với đạo trưởng Sử Tác, bây giờ lại lặng lẽ... đỏ mặt lên? Tôi có nhìn lầm không vậy?】

【Đồng đội chưa c.h.ế.t mà anh ta đã cười được, đúng là vô lương tâm.】

【Lầu trên đang trói buộc đạo đức à? Đại lão biết phân biệt nặng nhẹ, việc nên làm anh ấy đã làm rồi, sao mà không được cười? Chẳng lẽ phải co vai đỏ mắt ngồi chờ đợi?】

Sau khi đạo trưởng Sử Tác vẩy m.á.u đồng tử xuống hố đất, ông nhìn vết thương trên người Thư Yến và Bạch Khởi, rồi nói: "Ta ra ngoài mua chút thảo dược."

Bạch Khởi lập tức đáp lời, ôn hòa nói: "Cảm ơn sư bá."

Anh đang nghĩ không biết làm thế nào để tách đạo trưởng Sử Tác ra để thẩm vấn Trương Lợi Nô. Dù sao thì tình cảnh cũng quá tanh máu, nếu đạo trưởng Sử Tác vì chuyện này mà đổi ý không để anh làm người khống thi, thì phiền phức lớn.

Đạo trưởng Sử Tác dặn dò: "Mọi người để ý một chút, nếu chỗ m.á.u đồng tử ở trên bị khô, lập tức tưới thêm lớp mới, đừng sơ suất."

Hai người gật đầu.

Vì chuyện của Vỹ Bách, Trương Lợi Nô bị lãng quên ở một góc, bây giờ cuối cùng cũng có thời gian, Bạch Khởi kéo băng ghế bên cạnh ngồi xuống, rút áo trong miệng Trương Lợi Nô ra.

Bạch Khởi hỏi: "Ông có quan hệ thế nào với Chu Nương Tử?"

Trương Lợi Nô hừ một tiếng, dữ dằn nói: "Mày đừng hòng moi được một chút tin tức gì từ miệng ta, có c.h.ế.t ta cũng không nói cho mày."

Loading...