Song Trùng - Chương 104
Cập nhật lúc: 2025-03-23 22:18:06
Lượt xem: 0
Mười phút trước.
Trong huyễn cảnh hoa hạnh lả tả, tàn hoa phủ kín mặt đất, sương mù m.ô.n.g lung bao phủ, vốn là một chốn bồng lai tiên cảnh tuyệt đẹp, nhưng Vỹ Bách lại đang hoảng hốt chạy trốn.
Cậu vận dụng đôi mắt âm dương, có thể nhìn thấy thần nữ Hạnh Bạch, cảm nhận được đường viền mơ hồ của mọi vật xung quanh, nhờ vậy mà có thể tránh né kịp thời. Nhưng rốt cuộc, cậu vẫn bị những chi tiết nhỏ nhặt làm hại.
Giẫm phải một hòn đá trong bụi hoa, Vỹ Bách trượt chân ngã nhào xuống đất, mặt mày lập tức trắng bệch.
Đầu gối chảy m.á.u đầm đìa, cậu cố gắng chịu đau bò dậy, đôi chân run rẩy không ngừng. Cậu quay đầu nhìn lại, không thấy Hạnh Bạch đâu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Vẫn còn may, vẫn còn may mắn. Vừa nãy khi cậu chạy trốn khỏi Giang Minh Bắc, Hạnh Bạch đã lựa chọn đuổi theo Giang Minh Bắc, nhờ vậy cậu mới có cơ hội thở dốc.
Vết thương không nhẹ, Vỹ Bách khập khiễng tìm một chỗ để ẩn núp. May mắn là cậu và Giang Minh Bắc đã xác định được đây là huyễn cảnh. Hạnh Bạch dù mạnh mẽ đến đâu cũng chỉ có một mình, không thể cùng lúc đối phó với cả hai người.
Xung quanh chỉ toàn cây hạnh, Vỹ Bách tìm một thân cây to lớn để ẩn mình. Cậu dựa lưng vào thân cây, cố gắng điều chỉnh hơi thở.
Thời gian trôi qua chậm chạp, mồ hôi lạnh rịn trên trán Vỹ Bách. Cậu cố gắng nhớ lại những lời Bạch Khởi đã dặn dò trước khi họ bước vào huyễn cảnh, nhưng không có chút manh mối nào.
"Nhất định có cách để thoát ra, nhất định có cách để phá vỡ thế cục này..." Rốt cuộc nó là gì? Phải làm như thế nào? Vỹ Bách căng thẳng đến mức các ngón tay cũng run lên.
"Tại sao, tại sao Hạnh Bạch rõ ràng là quỷ, nhưng khi mình nhìn vào cơ thể cô ta, lại không tìm ra được thân quỷ, chỉ có một chút tàn hồn trong não bộ? Vì sao chứ?"
Rốt cuộc Hạnh Bạch là cái gì? Hạnh Bạch không có trái tim, không có lục phủ ngũ tạng, không có máu, trong thân xác cô ta hoàn toàn trống rỗng.
Linh cảm chợt lóe lên, Vỹ Bách trợn trừng mắt, dường như nhìn thấy được chân tướng nào đó hết sức đáng sợ. Cậu thở hổn hà hổn hển, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội.
Hạnh Bạch giống như một con búp bê khoác trên mình da thịt mỹ nữ.
Cô ta là... con rối!
Sợi dây rối!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-104.html.]
Cách duy nhất để g.i.ế.c con rối chính là cắt đứt sợi dây điều khiển trong cơ thể nó.
Nhịp tim Vỹ Bách đập mạnh, như gỡ được gánh nặng, phấn khích đến mức cả người run lên, sợi dây rối! Hạnh Bạch là con rối, cậu bị mù, không thể tìm kiếm được vị trí dây rối trong thân thể Hạnh Bạch, nhưng trong huyễn cảnh không chỉ có một mình cậu, còn có Giang Minh Bắc, chỉ cần cậu tụ họp lại với Giang Minh Bắc, nói cho Giang Minh Bắc biết biện pháp phá vỡ thế cục này, để Giang Minh Bắc tìm sợi dây rối, bọn họ vẫn còn con đường sống!
Gương mặt vốn dĩ tuyệt vọng chán nản của Vỹ Bách bấy giờ lại bừng sức sống.
Chẳng trách rõ ràng có mười sĩ nữ, bọn họ và NPC đạo trưởng Hoàng Lâm có tổng cộng bảy người, rõ ràng có thể chia mỗi người một sĩ nữ, nhưng cậu lại ở cùng một nhóm với Giang Minh Bắc.
Bởi vì cậu bị mù, không thể tìm được sợi dây rối nhỏ bé, nếu như thực sự phân một mình cậu với một sĩ nữ, nhất định sẽ phải chết, app không muốn cắt đứt con đường sống của cậu, để cậu c.h.ế.t một cách vô nghĩa, cho nên mới cho cậu có đồng đội.
Bây giờ cậu chỉ có một con đường sống duy nhất, chính là tìm Giang Minh Bắc, hợp tác cùng với hắn.
Vỹ Bách cắn môi, nén chịu cơn đau nhức ở đầu gối, cuối cùng quyết định rời khỏi cây hạnh ẩn náu an toàn, đi tìm Giang Minh Bắc.
Nguy hiểm rình rập khắp mọi nơi, áp lực đè nặng như núi, theo thời gian trôi qua, Vỹ Bách gần như suy sụp, nhỏ giọng nghẹn ngào: “Anh Bạch, anh ở đâu?”
Bạch Khởi mang lại cảm giác an toàn to lớn mà cậu không hề hay biết, chỉ khi bị tách ra, mới biết được trong vô hình Bạch Khởi đã cho cậu sự chống đỡ về mặt tinh thần lớn lao tới chừng nào.
Dường như Bạch Khởi không có chút phiền não nào cả, không có gì sợ hãi, lúc nào cũng có thể nghĩ ra được biện pháp chỉ trong chớp nhoáng, không bao giờ gục ngã.
Chỉ khi người này biến mất, nỗi sợ hãi ngủ say trong cậu mới bắt đầu xuất hiện, và bùng lên gấp đôi.
Đôi mắt mù lòa khiến nỗi sợ hãi càng thêm nghiêm trọng.
Cậu không nhìn thấy gì cả.
Tại sao cậu lại không nhìn thấy gì, nếu cậu có thể nhìn thấy, cậu còn có thể đấu tranh một phen, cá c.h.ế.t lưới rách với Hạnh Bạch, có lẽ cậu có thể tìm ra được sợi dây rối, có lẽ…
Tại sao cậu lại dùng cái giá không thể thấy con người để đổi lấy thấy ma quỷ chứ! Tại sao chứ! Tại sao cậu lại ngu ngốc như vậy, nếu không như vậy, cậu đã không cần phải dựa dẫm vào người khác rồi.
Oán niệm khổng lồ tấn công lý trí, Vỹ Bách phẫn hận mà vò đầu mình, đột nhiên cậu tỉnh táo lại, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy.