Song Trùng - Chương 101
Cập nhật lúc: 2025-03-23 22:17:59
Lượt xem: 4
Bạch Khởi hơi khó xử: "Có lẽ chỗ em nhiều sĩ nữ, cho nên mới thành cái kiểu "tửu trì nhục lâm dâm mỹ" thế này. Không biết tình hình huyễn cảnh của những người khác ra sao, với cả mấy cô nương này chưa chắc đã là người."
(Tửu trì nhục lâm: Ao rượu rừng thịt. Một trong những hình thức giải trí nổi tiếng nhất mà Trụ Vương thích)
Bạch Khởi vẫn còn nhớ rõ xúc cảm kỳ lạ khi chạm vào bức họa sĩ nữ kia.
Bạch Du Hằng suy nghĩ một lát rồi cau mày nói: "Tổng cộng có mười sĩ nữ, ở đây đã có một nửa. Diễn viên, ngoài em và đạo trưởng Hoàng Lâm ra thì có sáu người. Năm sĩ nữ với sáu người..."
Bạch Khởi hình dung một chút: "Có lẽ có nữ sĩ nào đó muốn hưởng thụ khoái cảm gấp đôi chăng? Anh xem chỗ em có người chỉ muốn hưởng một phần năm khoái cảm thôi đấy. Đương nhiên, một phần năm ở chỗ em chưa chắc đã thua kém người ta đâu."
"Tạ, Trì!!" Bạch Du Hằng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, gọi cả họ lẫn tên anh. Hắn dừng lại hai giây, hạ giọng xuống, "Em thiếu đòn à?"
Những từ ngữ hết sức thô tục như vậy lại được thốt ra từ miệng bạn trai mình, Bạch Khởi ngẩn người hai giây, cảm giác trái tim đột nhiên thắt lại, nhất thời quẫn bách, nói chuyện cũng lắp bắp: "Anh à, em sai rồi, em không nói lung tung nữa, thật đấy, em hứa đấy."
Bạch Khởi, người thường ngày hay nói bậy nói bạ, dường như thực sự kinh hãi trước ngữ khí của hắn, ngoan ngoãn nhặt lấy phẩm chất trầm mặc.
【Sao vẻ mặt anh ta khựng ra nhỉ, chính là cảm giác.. kẹt đĩa ấy.】
【Sao vào thời khắc đẹp đẽ này anh ta lại đứng ngẩn ngơ bên bờ thế?】
【Thế giới của đại lão chúng ta không hiểu được đâu.】
Vẻ mặt Bạch Du Hằng thoáng ôn hòa lại.
Sĩ nữ trong hồ đột nhiên nắm lấy mắt cá chân Bạch Du Hằng, cô ta múc lấy nửa bình rượu óng ánh, dâng lên bảo rằng: “Công tử, chàng quên Mẫu Đơn rồi sao?”
Bạch Du Hằng đang định đá văng cái tay kia ra, lại nghe thấy Mẫu Đơn xấu hổ ngại ngùng nói: “Công tử, chàng vừa chạm vào n.g.ự.c người ta mà.”
Vẻ mặt Bạch Du Hằng khựng lại mất mấy giây, đột nhiên kịp phản ứng, cả gương mặt sa sầm xuống: “Bạch Khởi!!!!”
Giọng Bạch Khởi vô cùng kinh hãi: “Anh à, em không sờ――”
Bạch Khởi đột nhiên ý thức được điều gì đó.
Lúc trước anh tiện tay sờ làn da bức họa Mẫu Đơn kia! Làn da kia, là da của Mẫu Đơn!!
Bạch Khởi lập tức ỉu xìu, đau khổ nói: “Anh à, em không biết, em sai rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-101.html.]
Dưới tình huống không biết rõ, anh đã sàm sỡ người ta, không thuần khiết nữa rồi!
Sắc mặt Bạch Du Hằng đen đến mức dọa người: “Ngực bên nào?”
Ý như muốn cắt đi.
Bạch Khởi không nghĩ ngợi, tủi thân nói: “Tay phải.”
Vẻ mặt Bạch Du Hằng khựng lại, cười không được mà mắng cũng không được: “Nghe cho rõ rồi trả lời lại.”
Bạch Khởi ngẩn người hai giây mới phản ứng lại thì ra không định trừng phạt anh, yên tĩnh một lúc, nhỏ giọng đáp rằng: “….Ngực trái.”
Mẫu Đơn làm điệu bộ kẹp n.g.ự.c lại, sóng mắt đong đưa, cất giọng ngọt ngào: "Công tử, Mẫu Đơn có đẹp không? Nếu chàng thích Mẫu Đơn, khen Mẫu Đơn đi có được không? Ngực của Mẫu Đơn to nhất nơi này đấy."
Bạch Du Hằng liếc mắt nhìn gương mặt trái xoan của cô, cười khẩy nói: "Cái bản mặt mâm của cô thì có."
Mẫu Đơn khựng lại mất một giây, môi cười biến mất, đôi mắt hạnh trước đó còn lúng liếng đưa tình, bấy giờ lập tức trở nên đen kịt, con ngươi hơi đảo, trợn đầy lòng trắng mà đối mặt với Bạch Du Hằng. Giọng nói bấy giờ không còn nũng nịu đẩy đưa nữa, vẻ mặt hết sức dữ tợn: "Chàng nói ta không đẹp!!"
Mẫu Đơn đột ngột rướn eo, từ dưới nước bổ nhào người lên.
Bạch Du Hằng đã chuẩn bị từ trước, nhanh chóng lùi về phía sau, Mẫu Đơn bổ nhào vào khoảng không, tứ chi nhẹ nhàng tiếp đất, cần cổ vặn vẹo thành đường cong kỳ dị, đang nhìn Bạch Du Hằng, tử khí phun trào trên gương mặt, mái tóc vừa đen vừa ẩm ướt rủ xuống, xõa xượi trước mặt, đáy mắt u ám đến đáng sợ.
【Chời má dọa c.h.ế.t tui rồi!!】
【Thay đổi nhanh quá】
Bốn sĩ nữ còn lại cũng không còn nói nói cười cười nữa, chỉ trong chớp mắt đã leo lên bờ, động tác nhanh đến mức chỉ để lại một chiếc bóng mờ màu trắng.
Bạch Du Hằng siết chặt lấy thanh kiếm gỗ đào.
Tốc độ di chuyển của bọn họ nhanh đến độ biến thái, chẳng bao lâu đã leo lên vây xung quanh người Bạch Du Hằng: “Ngươi vừa nói ta không đẹp! Ta rõ ràng đẹp như vậy! Nói ta không đẹp đều phải chết! Vốn dĩ muốn để ngươi được c.h.ế.t trong sung sướng, bây giờ ngươi c.h.ế.t đi!!”
Lúc cô ta nói, trên gương mặt chỉ có sự điên cuồng và cố chấp.
Trong đầu Bạch Khởi lóe lên một suy nghĩ, cũng điên cuồng và cố chấp, cũng không cho phép người khác chê bai, không hẹn mà đều… rất giống với Trương Lợi Nô.
“Anh à, anh kéo dài thời gian một chút!” Anh nhất định phải nhanh chóng nghĩ ra cách phá vỡ thế cục.
Bạch Du Hằng: “Được rồi.”