Song Trùng - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-03-23 17:48:33
Lượt xem: 14

Mười hai năm trước.

Thanh Nghiên, một thành phố nhỏ bé, tĩnh mịch của mười hai năm về trước hiện lên trong ký ức. Mưa lớn như trút nước xuống một nhà xưởng cũ nát, những tiếng lộp bộp vang vọng trong đêm tối tĩnh mịch.

"Đúng là lũ người m.á.u lạnh! Mẹ nó bảo không cần biết nó sống c.h.ế.t ra sao, không cho một xu nào, rồi cúp máy luôn!" Tên bắt cóc giận dữ đến mức muốn đập nát cái điện thoại trên tay.

"Cái gì?" Tên đồng bọn kinh ngạc, vội vàng đứng bật dậy, "Chúng ta có đòi hỏi gì nhiều đâu, chẳng lẽ mạng thằng nhóc đó còn không đáng giá năm trăm vạn? Nhà nó giàu có như vậy mà..."

"Ai mà biết được!" Tên bắt cóc chửi thề một tiếng, hắn cũng thấy thật khó tin. Hắn quay sang nhìn đồng bọn của mình, hỏi: "Mày có chắc là đã bắt đúng thằng Bạch Khởi, con trai của nhà đó không?"

"Chắc chắn là nó rồi! Không sai lệch đi đâu được!"

"Nếu đã vậy..." Tên bắt cóc nhìn về phía chiếc lồng sắt ẩn mình trong bóng tối, hắn cười gằn nói, "Bố mẹ mày cần tiền chứ không cần mày, vậy thì đừng trách bọn tao không khách sáo!"

Một tia chớp lóe lên, chiếu sáng cả nhà xưởng cũ kỹ, rách nát, soi rõ lưỡi d.a.o sắc bén trên tay tên bắt cóc, và cả cậu bé trong chiếc lồng sắt.

Cậu bé Bạch Khởi mặc bộ đồng phục trắng tinh, khuôn mặt sạch sẽ, nhỏ nhắn nhưng lại mang một khí chất tao nhã, lịch sự. Một nửa khuôn mặt cậu ẩn trong bóng tối, trông càng thêm u ám. Trong đôi mắt cậu, những tia nhìn hung ác đang lặng lẽ lan tỏa.

Ánh chớp vụt tắt, nhà xưởng lại chìm vào bóng tối sâu thẳm. Lúc này, tên đồng bọn mới để ý đến sắc mặt của Bạch Khởi, không hiểu vì sao trong lòng hắn lại cảm thấy hơi sợ hãi.

Tên bắt cóc thấy Bạch Khởi không nói không rằng, hắn cười nhạo: "Con nhà giàu có khác, gan lớn thật đấy, kiêu ngạo hả? Lát nữa sẽ không để mày sống yên đâu..."

Hắn vừa nói vừa tháo sợi xích sắt to như ngón tay cái trên lồng sắt.

Tên đồng bọn ngập ngừng kéo hắn lại, "Anh à, tôi... tôi thấy thằng bé này cứ có gì đó là lạ, hay là... hay là chúng ta cứ để nó tự sinh tự diệt đi, dù sao nhốt ở đây mấy ngày, không c.h.ế.t thì cũng tàn..."

Tên bắt cóc đạp hắn ra, quát: "Đồ vô dụng! Có mỗi thằng nhóc mà cũng sợ, nó thì làm được cái quái gì chứ..."

Đột nhiên, có một bàn tay thon dài chạm vào cổ tay tên bắt cóc.

Một tiếng sấm sét long trời lở đất vang lên, tên bắt cóc nhìn thấy Bạch Khởi nở một nụ cười lạnh lùng và đầy ác ý với mình.

...

Vài ngày sau đó, một mùi hôi thối nồng nặc bốc ra từ một nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại ô thành phố, khiến người dân xung quanh không khỏi tò mò. Khi cảnh sát ập đến, họ phát hiện ra hai bộ hài cốt đã phân hủy từ lâu, trở thành bữa tiệc cho lũ ruồi nhặng.

Qua điều tra, cảnh sát xác nhận đây chính là hai tên tội phạm nguy hiểm mà họ đang truy nã. Điều kỳ lạ là cả hai lại c.h.ế.t trong hoàn cảnh như vậy. Bên cạnh thi thể, một chiếc lồng sắt bị mở toang, xung quanh có dấu hiệu của một cuộc vật lộn.

Dựa vào hiện trường, cảnh sát nhanh chóng đưa ra kết luận: Hai tên bắt cóc đã không thành công, ngược lại còn bị con tin g.i.ế.c ngược lại.

Tuy nhiên, điều khiến vụ án trở nên bí ẩn là không có bất kỳ manh mối nào liên quan đến danh tính của con tin. Vân tay, DNA... tất cả đều không tồn tại. Chiếc điện thoại của bọn bắt cóc cũng biến mất.

Vụ án rơi vào bế tắc. Cuối cùng, nó trở thành trò cười cho thiên hạ, và hai tên bắt cóc xấu số kia được mệnh danh là "những tên bắt cóc tống tiền mất mặt nhất trong lịch sử".

...

Mười hai năm sau, tại tòa nhà triển lãm ở trung tâm thành phố Thanh Nghiên.

Một streamer nữ đứng trước một bức họa kinh dị, hướng ống kính livestream về phía bức tranh, nói với người xem: "Chào mọi người, hôm nay tôi đã có mặt tại triển lãm tranh của Bạch Khởi mà mọi người hằng mong đợi đây. Streamer nhát gan như tôi mà phải đến xem tranh kinh dị, đúng là hy sinh quá nhiều vì mọi người! Mọi người có nên tặng sao cho tôi không?"

Bình luận trên livestream chạy vèo vèo:

"Chị tới xem tranh kinh dị á? Chị tới ngắm trai thì có, nông cạn!"

"Bọn tôi là những cô gái nông cạn nè!"

"Lầu trên chừa em ra, em tới để ngắm tranh! Lần trước xem tranh "Vá da quỷ" mà em mất ngủ một đêm, hôm nay lại tới để tự ngược đãi mình đây!"

"Em... em mới tới, cho em hỏi ngu một câu, liệu vẽ tranh kinh dị tâm lý có biến thái lắm không?"

"Đừng có nói vớ vẩn! Chồng em siêu dịu dàng, siêu lễ phép! Tốt tính vô biên giới, lại còn hay cười nữa chứ!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-1.html.]

"Mấy chị nói thẳng ra đi, có bao nhiêu người tới đây vì cái video lần trước?"

Streamer nhìn những dòng bình luận, trong mắt ánh lên vẻ yêu thích và ngưỡng mộ. Bạch Khởi nổi tiếng rất nhanh chóng và đơn giản.

Trước đó, có một đoạn video Bạch Khởi vẽ tranh được lan truyền trên mạng.

Một chàng trai có ngoại hình tuấn tú, dịu dàng, nhã nhặn lại vẽ tranh kinh dị đến rợn người. Con quỷ trên giấy sống động như thật, để lộ ra chiếc răng nanh sắc nhọn, như thể chỉ một giây sau sẽ cắn đứt ngón tay thon dài, xinh đẹp kia.

Sự tương phản giữa vẻ ngoài và tác phẩm khiến người xem cảm thấy choáng ngợp về thị giác, một khi đã nhìn thấy thì khó lòng quên được.

Vô số người tò mò tìm kiếm thông tin về Bạch Khởi, và họa sĩ kinh dị này đã nổi tiếng chỉ sau một đêm.

...

Trong phòng nghỉ riêng của tòa nhà triển lãm, Bạch Khởi nhẹ nhàng bưng cốc nước đến chiếc sofa cạnh cửa sổ.

Người đàn ông lớn tuổi đang ngồi trên sofa là Tư Nghiêm, một nhà tâm lý học nổi tiếng thế giới trước khi về hưu. Mối liên hệ giữa họ đã kéo dài mười hai năm, kể từ khi Bạch Khởi được chẩn đoán mắc chứng rối loạn đa nhân cách.

Bạch Khởi đặt cốc nước xuống trước mặt Tư Nghiêm, ngồi xuống chiếc sofa đối diện và nở một nụ cười chân thành: "Nghe nói ông ngủ không ngon, nên tôi không bỏ trà, chỉ thêm một chút bách hợp giúp an thần."

Tư Nghiêm nhìn những cánh hoa bách hợp từ từ bung nở trong nước, không khỏi liếc nhìn anh một cái: "Cậu không cần phải lấy lòng tôi như vậy."

Tư Nghiêm đã từng gặp nhân cách thứ hai của Bạch Khởi, ông biết rõ con người thật ẩn sau vẻ ngoài hiền lành kia là một con ác quỷ như thế nào. Còn nhân cách chính trước mặt ông đây thì lại quá giỏi trong việc giao tiếp xã hội. Không phải là "bên ngoài một đằng, bên trong một nẻo", mà đây thực sự là một bệnh nhân tâm thần.

Bạch Khởi thản nhiên đáp lại ánh mắt của ông, cười nói: "Dù sao thì tôi cũng có giá trị lợi dụng mà."

Tư Nghiêm nghẹn họng, không thốt nên lời.

Bạch Khởi đan hai tay vào nhau, ánh mắt trở nên nghiêm túc: "Tôi không vòng vo nữa, tôi đã tìm ra cách để tách Bạch Du Hằng ra rồi."

...

Bạch Du Hằng, nhân cách còn lại của Bạch Khởi.

Tư Nghiêm kinh ngạc ngẩng đầu, ông cho rằng mình đã nghe nhầm: "Cậu nói 'tách ra' là..."

"Đúng như ông nghĩ," Bạch Khởi mỉm cười, từng chữ thốt ra đều mang một ý tứ sâu xa, "Để Bạch Du Hằng có được thể xác riêng, tách biệt hoàn toàn khỏi tôi."

Khuôn mặt Tư Nghiêm lộ vẻ khó tin: "Sao có thể?"

Nhân cách biến mất đã là chuyện lạ, đằng này lại còn muốn tách ra... đúng là chuyện hoang đường, Tư Nghiêm hành nghề ba bốn mươi năm rồi nhưng chưa từng nghe thấy bao giờ.

Bạch Khởi lấy một xấp tài liệu dày cộp dưới bàn trà đưa cho Tư Nghiêm.

Tư Nghiêm ngơ ngác nhận lấy.

Tờ tài liệu trên cùng viết:

Chu mỗ, nam, ung thư giai đoạn cuối, về nhà an dưỡng.

Tháng sáu năm nay đột nhiên biến mất, người nhà sốt ruột tìm kiếm.

Năm ngày sau, ông Chu đột nhiên trở về nhà, cả nhà đang mở tiệc mừng thì ông Chu đột nhiên bị chiếc đèn chùm treo trên bàn ăn rơi xuống đập vỡ đầu.

Sau khi điều tra, đèn chùm được cố định bằng rất nhiều đinh ốc, vậy mà lại rơi ra cùng một lúc.

Hoàng mỗ, nữ, nội trợ. Vì trước kia nạo phá thai quá nhiều nên không thể sinh con, quan hệ vợ chồng, mẹ chồng nàng dâu không được hòa thuận.

Giữa tháng năm năm nay ra ngoài mua thức ăn thì đột nhiên biến mất, bốn ngày sau xuất hiện ở cổng khu dân cư, lại bị con ch.ó của phòng bảo vệ đột nhiên nổi điên cắn chết.

Kỳ lạ là... sau khi con ch.ó kia cắn c.h.ế.t người thì lại trở lại bình thường.

Loading...