SỐNG TRONG CUỐN TIỂU THUYẾT CHIẾN THẮNG NHÂN SINH - Chương 66
Cập nhật lúc: 2025-11-10 01:21:49
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40YjPpaMpW
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cơm chiều chẳng mấy chốc mà nấu xong, bộ Lý gia tụ tập ở nhà chính, ăn bữa cơm đoàn viên đầu tiên của năm nay, chỉ là bầu khí bàn cơm ấm áp hài hòa như dự liệu, ngược còn chút bức bối.
Lý Thanh Lê bên cạnh , sắc mặt bà thế nào cô tự nhiên cũng thấy hết, chỉ bà, những khác cũng vẻ bớt vui hẳn.
Không cần hỏi cũng là chuyện gì, năm xuất ngũ, cây rụng tiền đổ , ai mà vui nổi?
Lý Thanh Lê cũng chỉ trích và các tham tài, bởi vì dù là khi quyển tiểu thuyết , thậm
chí là hiện tại, cô cũng là một trong những hưởng lợi.
Tiền học, tiền mua giày dép quần áo, tiền mua đồ ăn vặt,... phần lớn đều là năm cho. Từ đầu tới cuối, cô và nhà đều như , chẳng ai lập trường chỉ trích ai.
Cô thể hiểu suy nghĩ của , nào đó thường xuyên cho bạn đồ ăn thức uống, nhưng khi họ đột nhiên cho nữa bạn nảy sinh lòng oán hận, thế mới lon gạo ân, gánh gạo thù.
Nếu là , cô chắc chắn cũng sẽ oán hận.
mà nay khác xưa, cô là năm sẽ xuất ngũ, cho nên cô sẽ oán, ngược , nhờ quyển tiểu thuyết mà cô nghĩ thông nhiều điều, đời ai nghĩa vụ nuôi cô, tay hàm nhai mới là chân lý.
Công bằng mà , bao năm qua gửi tiền về nuôi gia đình, còn cho cháu trai cháu gái học, liệu mấy thế ? Anh nhiều như thế, em trong nhà nếu còn oán thì đúng là đồ lương tâm, rơi kết cục như trong tiểu thuyết cũng là xứng đáng!
Cô nghĩ như , các cô cũng nên nghĩ như , ơn năm mới đúng. Tuy cô thích vợ tương lai của , nhưng ai bảo cô nợ chi? Chỉ cần một ngày báo đáp, mặt , cô sẽ luôn cảm thấy mắc nợ.
Trong đầu Lý Thanh Lê còn suy nghĩ nhiều, dựa theo nội dung tiểu thuyết, trong thời gian ngắn kiếm nhiều tiền là điều thể. Có hai con đường, một là xưởng công nhân, giàu nhưng định, nhẹ nhàng hơn ruộng, hai
là tham gia kì thi đại học, khi đó đất nước cần nhân tài, thể chỉ cần thi đậu đại học, tương lai chắc chắn sẽ tiền.
Sau còn mấy năm điều chỉnh cơ cấu, chính sách buông lỏng thể ăn buôn bán.
Nếu tiểu thuyết đúng, thời gian nào đủ can đảm trở thành nhóm đầu tiên khởi nghiệp, nghiêm túc buôn bán, thành thật giữ uy tín, kiếm tiền cũng khả năng.
Chỉ là chuyện bây giờ vẫn còn quá sớm, tình hình hiện tại chính là năm trở , cuộc sống nhàn nhã của cô đến đây là kết thúc, cô vẫn nên suy nghĩ bước tiếp theo nên gì thì hơn.
Vào xưởng? Mạnh miệng là xưởng việc, nhưng mà cô nào giỏi như , cơ hội cứ là .
Thi đại học? Chắc chắn là thi , lỡ may mắn thi trúng thì ? Cô sẽ trở thành cá chép vượt vũ môn đó nha! Nghĩ thôi cũng thấy nở mày nở mặt ! Vấn đề là, thi đại học còn mấy năm nữa mới khôi phục.
Nghĩ mãi , Lý Thanh Lê dứt khoát quăng đầu! Thôi, nghĩ nữa! Vẫn là yên sướng nhất!
Tương lai tạm thời tính đến, nhưng khí bàn cơm hiện tại điều hoà một chút, cô cố ý hỏi :
“Mẹ, bình thường ngày nào cũng Thành Dương ngắn Thành Dương dài, bà mối tới nhà cũng quên nhắc đến ,
giờ về giận ?”
Bà Điêu lườm cô, “Mẹ giận gì , năm con giỏi lắm, chuyện lớn như xuất ngũ cũng thèm với nhà một tiếng, lui là lui, cả nhà chẳng kịp chuẩn gì cả.”
Lý Thanh Lê sang Lý Thành Dương, chỉ thấy mặt mang theo ý xin , nhưng một chút hối cũng .
Lý Thành Dương dù gì cũng là nam chính, bất kể ngoại hình là cá tính đều độc đáo xuất chúng, theo lời bà Điêu thì tính thể là “độc”, từ nhỏ chính kiến, cho dù là cha cũng thể đổi quyết định.
Từ tòng quân đến xuất ngũ đều là một quyết, thậm chí tên ban đầu của cũng chẳng Lý Thành Dương, ông Lý đặt tên là Lý Thành Phong, thích, ăn mười mấy trận đòn cuối cùng vẫn sửa tên.
Nghĩ kĩ mới thấy, để trở thành nam chính, trả giá quá nhiều!
Vì để đổi tên mà chịu ăn đòn, vì đ.á.n.h thắng cha cực phẩm và vị hôn phu của Tô Nhân mà cố gắng rèn luyện sức khoẻ, vì để về thể dễ dàng ôm Tô Nhân như công chúa, một đêm bảy mà… Khụ khụ, khi bộ đội rèn luyện, vì để thể ghế giường cho Tô Nhân mà học nghề mộc, vì để nấu cơm cho Tô Nhân mà học nấu ăn, vì để bản xứng với Tô Nhân, thi đỗ đại học mà khắc khổ học tập, tích cực sách,...
Oa, nam chính quả là ai cũng , gọi là nhân tài trong nhân tài mới đúng.
Hy sinh nhiều như thế, nhưng mà còn lâu cô mới thèm đồng tình nhá!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-trong-cuon-tieu-thuyet-chien-thang-nhan-sinh/chuong-66.html.]
Lý Thanh Lê nặng nhẹ liếc xéo Lý Thành Dương đang cạnh , :
“ đó, chuyện lớn như báo về cho ? Chẳng lẽ nỗi khổ khó ?”
Lý Thành Dương :
“Không nỗi khổ gì cả, chính là cảm thấy đến lúc thôi, nổi nữa .”
Cứ giả ngầu tiếp ! Sớm muộn gì cũng sét đ.á.n.h cho mà xem.
Tay Lý Thanh Lê bỗng cẩn thận rơi một chiếc đũa, cô xoay nhặt, nhưng bởi vì đau một chân nên cơ thể mất thăng bằng, đầu cứ thế một đường đ.â.m thẳng n.g.ự.c Lý Thành Dương.
Ngực Lý Thành Dương thương, theo bản năng liền ngả tránh, Lý Thanh Lê cố ý đương nhiên sẽ bỏ qua, vẫn cố lao về phía . Lý Thành Dương đụng trúng kêu lên một tiếng, sắc mặt tái nhợt, thống khổ ngã xuống đất.
Hai em đồng thời ngã, chẳng qua Lý Thành Dương là đè ở , đau càng thêm đau, mặt mày nhăn nhó dữ tợn.
Một loạt động tác như nước chảy mây trôi, chỉ cần Lý Thanh Lê thừa nhận, ai thể nghĩ là cô đang ăn vạ? Chính cô cũng ngờ diễn tự nhiên đến !
Khoảnh khắc ngã xuống, mặt Lý Thanh Lê thoáng qua ý , ba chân bốn cẳng lăn sang một bên, lúc mặt chỉ còn lo lắng tự trách, túm tay Lý Thành Dương gào .
“Anh, ! Ngực thương ? Anh mà xảy chuyện thì em ? Anh, mau trả lời , đừng em sợ mà!”
Lý Thanh Lê thương ở chân chứ tay thì bình thường, Lý Thành Dương cô lay kịp phản ứng, áo lót bà Điêu lột , vết sẹo dữ tợn màu hồng nhạt ngay n.g.ự.c trái lập tức đập mắt .
Bà chạm nhẹ vết sẹo, ngay đó vỗ một cái thật mạnh lên con trai, giận dữ quát:
“Cái thằng xa , thương nặng như cũng với một tiếng, nếu khéo Tiểu Lục đụng , con còn định giấu cha đến bao giờ?”
Nói xong bà bệt xuống đất, vỗ đùi gào:
“Nuôi con trai thì cái rắm gì? Đứa nào cũng coi cha như ngoài, chuyện gì cũng giấu diếm! 56 vẫn nhọc lòng vì con trai! Đời tạo cái nghiệp gì mà khổ thế , trời ơi là trời!”
Ông Lý cũng giận vô cùng, chỉ Lý Thành Dương trách:
“Lần con sai , con xuất ngũ là vì vết thương đúng ? Vậy thì con càng cho nhà , chẳng lẽ ngày nào đó con thật sự xảy chuyện, cha là cuối cùng con mới lòng?”
Lý Thành Dương thấy sử dụng chiêu độc nhất, cha cũng hiếm khi giận dữ thì nào còn tâm tư tự hỏi nãy là chuyện ngoài ý em gái cố ý, chỉ thể dậy căng da đầu xin cha .
Anh kéo tay xuống, dùng mu bàn tay lau nước mắt cho bà, “Mẹ, cha, nếu cho cha , thể nào hai cũng thương tâm lo lắng, nên con mới gì. Hơn nữa hiện tại con khoẻ mà?”
Anh em Lý gia bấy giờ mới chân tướng, hoá em trai xuất ngũ là bởi vì thương nặng, nữa, mà là lui .
Lý lão đại thì việc gì, chỉ đám Lý lão nhị là thấy dễ chịu, trong lòng thầm mắng đúng là khốn nạn, em trai ở bên ngoài chịu khổ, họ là trai còn trách vì nó xuất ngũ, vì báo cho nhà .
Đều em một đẻ , chẳng lẽ họ thật sự vì chút tiền mà màng tính mạng của em trai ? Làm thế khác gì súc sinh ?
Lúc cần Lý Thanh Lê , bốn vợ chồng em Lý lão đại vội ba chân bốn cẳng đỡ bà Điêu và Lý lão ngũ dậy, quan tâm dứt.
“Vết thương thấy đau , em chịu thế? Thật là khổ quá ! mà tục ngữ , đại nạn c.h.ế.t, tất phúc cuối đời! Phúc của em sắp đến đấy!”
“Lúc về còn cõng cái bao to quá trời, thư để hai đến đón? Dù giúp nhiều, nhưng sức lực thì vẫn !”
“Bảo trở về thấy Thành Dương gầy , hoá là xảy chuyện như .”
Vẫn là Lý lão tứ tình ý chân thành nhất:
“Em trai con khổ quá, , chúng mau cưới vợ cho Thành Dương , ông bà vợ quên … Không , vợ quên phiền não, về nhất định sẽ thuận lợi thôi.”