SỐNG TRONG CUỐN TIỂU THUYẾT CHIẾN THẮNG NHÂN SINH - Chương 63
Cập nhật lúc: 2025-11-10 01:19:51
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qUEptqLCF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tìm cả cái đại viện chắc cũng chỉ một Phó Bạch địch khí thế , dù bề ngoài Phó Bạch hề hung hãn chút nào, nhưng khi ánh mắt hai đàn ông chạm , đều khỏi cảm thấy áp lực.
Người khác cảm thấy lực còn hai đương sự thấy bình thường, gật đầu chào hỏi đó nhanh chóng , bởi vì Lý Thành Dương đang cả gia đình vây quanh, nào còn thời gian tiếp chuyện với khác.
“Thằng năm, con về mà báo một tiếng? Để lát nữa bảo con mua miếng thịt về cho con bồi bổ, xem con kìa, gầy đen! Đen nữa thì lấy vợ đây? Đừng để ế nha con!”
Bà Điêu một năm mới gặp con trai út một , quả thật vui kể hết, bà cứ kéo tay Lý Thành Dương chỗ ngắm chỗ , chỉ sợ con trai thiếu một miếng thịt.
Ông Lý cũng vui mừng quên cả buồn ngủ, chắp tay lưng cạnh bà Điêu con trai, giơ tay lên hiệu, “Năm mới cao chừng , giờ con cao lên nữa , cao hơn cả con cả gang tay đấy!”
Lý lão đại thấp nhất trong năm em, lưng cũng gù nhưng thèm để ý chút nào, ngược còn phụ họa:
“Cha đúng, em năm cao lên ít ha, là con ngáng chân . Lần cuối gặp Thành Dương mùa xuân năm
nhỉ? Lần em định ở nhà bao lâu? Năm em tha hồ mà tâm sự.”
Nụ mặt Lý Thành Dương nhạt bớt, với nhà:
“Không bảo mấy đứa Đại Bảo bắt nữ thanh niên trí thức , chúng xử lý việc , về nhà từ từ .”
Mắt quét qua đám đông trong sân nhưng thấy bóng dáng họ Lý Thành Năng , dù cảm thấy vi diệu nhưng cũng bộc lộ ngoài mặt.
Mọi tản , Tô Nhân phía lập tức lộ diện Lý Thành Dương, biểu cảm nửa nửa bỏ qua cũng .
Thấy Lý Thành Dương cuối cùng cũng , Tô Nhân liền gọi:
“Thành Dương…”
Lý Thành Dương nhăn mày, hai mắt âm trầm: “Là cô nãy mắng là mụ già?”
Hai mắt Lý Thanh Lê sáng rực: Ố ồ! Cái trò để xem !
“Em…” Tô Nhân lúng túng, giải thích nên giải thích từ , cuối cùng nghẹn đỏ cả mặt.
Bà Điêu mới nãy vẫn còn ấm áp như gió xuân, sang Tô Nhân ánh mắt liền đổi:
“Cái cô thanh niên trí thức Tô Nhân chỉ mắng con là mụ già, còn mắng em gái con kinh tởm nữa cơ! Nể tình hôm nay con trai út về nêm thèm so đo với cô ... thằng năm, con nhớ kĩ cho , thà để con ế vợ còn hơn cưới cái loại vợ thế , đầu óc còn thích xía chuyện của khác, rước đứa con dâu kính già yêu trẻ thế về, sớm muộn gì cũng chọc tức c.h.ế.t thôi! Mẹ nuôi con vất vả, con !”
Lý Thành Dương nắm bàn tay khô quắt nổi đầy gân xanh của , buồn bất đắc dĩ :
“Vâng , hết.” Tô Nhân: “…???”
Lý Thanh Lê: Há há há há há...
Lúc với Lý Thành Dương mà , Tô Nhân chỉ là xa lạ, cô tỏ vẻ đáng thương thế nào cũng chẳng đáng để quan tâm, thờ ơ xoay sang chỗ khác, chỉ để cho Tô Nhân một bóng lưng lạnh lùng.
Lúc qua Lương Lỗi đ.á.n.h t.h.ả.m nỡ và Hoàng Quảng Linh đang nức nở, mặt Lý Thành Dương đột nhiên trở nên nghiêm túc:
“Anh cả, chuyện rốt cuộc là ? Còn cả vết thương Tiểu Lục là từ ?”
Lý lão đại em trai nhà từ khi trở thành quân nhân, tính cách càng thêm ngay thẳng chính trực, bình thường cũng thích ỷ đông h**p yếu nên vội cùng giải thích.
Lý Thanh Lê xem xong trò , chuyển sự chú ý sang Hoàng Quảng Linh đang Lý Đại Nha và Lý Đại Bảo đội mũ rơm áp chế, “Hoàng Quảng Linh, Lương Lỗi khai hết chuyện , nhưng ở đây vẫn còn một rõ ân oán giữa hai chúng , bằng tự chị kể luôn , giải quyết xong từ nay về hai thù hận tiêu tán, chị thấy ?”
Lời Lý Thanh Lê tràn ngập ám chỉ, Hoàng Quảng Linh dù ngốc cũng vẫn hiểu.
Lý Thanh Lê cô ở mặt chính miệng thừa nhận những chuyện cô , khi kết thúc Lý Thanh Lê sẽ trả quyển nhật ký.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-trong-cuon-tieu-thuyet-chien-thang-nhan-sinh/chuong-63.html.]
Phản ứng đầu tiên của Hoàng Quảng Linh là tin, Lý Thanh Lê thể dễ dàng tha thứ cho cô như ? Chắc chắn là đang lên kế hoạch để đối phó cô .
đến khi đầu óc thanh tỉnh, Hoàng Quảng Kinh mới nghĩ sai.
Thừa nhận vì lừa ăn lừa uống mà tiếp cận Lý Thanh Lê, lợi từ Lý Thanh Lê nhưng lưng , bưng chén ăn cơm thì xưng chị gọi em, buông đũa xuống liền c.h.ử.i má nó, chỉ thế, xong việc còn cố ý xúi giục Lương Lỗi trả thù…
Để cô những chuyện , ở đội sản xuất cô sống thế nào? Như chuột chạy qua đường, đuổi đ.á.n.h ? Sống khổ như thế, cô chịu ?
Nghĩ , đầu Hoàng Quảng Linh lắc như trống bỏi.
Cô còn lâu mới theo, tình cảnh Phó Bạch đám Từ Tự Cường và Vương Húc Đông xa lánh tẩy chay vẫn còn rõ ràng mắt, cô là ngoài còn cảm thấy khó chịu, huống chi là tự trải nghiệm?
Lý Thanh Lê những lời chứng tỏ cho Hoàng Quảng Linh cơ hội cự tuyệt. Cô nhận lấy quyển sổ nhật ký ghi họ tên từ chỗ Lý Tam Nha, đặt lên đầu gối, nghiêng đầu ác liệt.
“Không ?”
Lời đối với Hoàng Quảng Linh mà , khác gì âm thanh của ma quỷ.
Thấy cô trừng mắt phản ứng, Lý Thanh Lê tùy ý lật một trang, to:
“Hôm nay thật đúng là tức c.h.ế.t, nào đó mua một đôi giày da trâu...”
“Được !” Hoàng Quảng Linh ngắt lời, hai bàn tay nắm đến trắng bệch, mắt đỏ quạch, răng nghiến ken két, một hồi tức giận đến tuyệt vọng, cô thể kể tiền căn hậu quả như Lý Thanh Lê mong .
Càng kể càng rõ ràng, cho dù Hoàng Quảng Linh cúi thấp đầu thì ánh mắt khác thường cùng những lời bàn tán vẫn dũng mãnh xông tai, hoá thành thực thể ép cô còng lưng khó thở, nặng nề bất kham.
Tra tấn tinh thần cũng chỉ đến mà thôi.
Sau khi kể xong, cả lẫn tâm Hoàng Quảng Linh đều c.h.ế.t lặng, như hàng ngàn hàng vạn con kiến chậm rãi c.ắ.n da gặm thịt, cô khó chịu yên.
Người khó chịu chỉ một, Tô Nhân mới còn hùng hồn mặt Lương Lỗi và Hoàng Quảng Linh, hiện tại chỉ cảm thấy như ai đó tát hai cái vang dội!
Người xung quanh như như liếc khẽ, lưng Tô Nhân châm chích râm ran, lúc kêu gào lợi hại bao nhiêu, hiện tại mặt đau rát bấy nhiêu.
Hoá , tên hề chính là !
Hoàng Quảng Linh kể tình hình thực tế, Lương Lỗi cũng thừa nhận sai lầm, và còn cô giáo Lưu đảm bảo, chuyện còn thể là giả ?
Những khác dù quá tin tưởng, nhưng sự thật thắng hùng biện, hóa Tiểu Lục nhà Lý Khánh Sơn hề sai, chẳng những sai, cô bé còn là nhiệt tình, lương thiện, ngây thơ đúng như lời cô giáo Lưu , là một đồng chí đó nha!
Lý Tiểu Lục cuối cùng cũng trưởng thành, da đổi thịt, nữa !
Hoàng Quảng Linh dù gì cũng là con gái, da mặt dày như Lương Lỗi, các vị xã viên chỉ tên họ một hồi liền sụp đổ tâm lý, cô thụp xuống đất chôn mặt khuỷu tay, hai vai run rẩy rưng rức, đó chuyển sang gào như chịu đựng chuyện gì oan khuất lắm.
Con thường dễ dàng đồng tình với kẻ yếu, Hoàng Quảng Linh , ít nhịn mà mềm lòng.
Chỉ là bọn họ còn kịp khuyên bảo, Lý Thanh Lê chuẩn xác ném nhật ký xuống ngay chân Hoàng Quảng Linh, vỗ tay ngâm:
“Chỉ cần trả món nợ hại ngã trẹo chân thì thù giữa hai coi như thanh toán xong. Chị là con gái, bảo các tay cũng lắm, thì phiền bốn chị dâu .”
Lỗ tai chỉ bắt từ “bốn”, bốn chị dâu? Bốn chị dâu!
Lý Tiểu Lục cô đang đùa đúng ?
Cô giáo Lưu, cô Lý Tiểu Lục lương thiện, nhiệt tình, ngây thơ nhất cơ mà, chẳng lẽ mua chuộc ?
Lương tâm cô thấy c.ắ.n rứt ? Hoàng Quảng Linh mới 21 tuổi thôi đó!